Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!

Tiết Nhượng: "..." Anh cười một tiếng, thời điểm ở trong bệnh viện, quả thật rất sợ, nhưng vừa về đến nhà, nhìn cô như vậy, anh lại cảm thấy.

Không có gì so với cô vui vẻ quan trọng hơn, đứa bé... Phải xem duyên phận.

Đêm đó, đúng lúc, Trì Bình cùng Trương Trọng Cảnh trở lại, rạng sáng hơn một giờ đến, không dám đánh thức bọn họ, ngày thứ hai Trương Lam thức dậy, đi ra cửa phòng, cảm giác trong nhà có gì đó không giống, liền ngửi thấy mùi bánh rán thường ngày Trì Bình hay làm, cô chạy đến cửa phòng bếp, vịn vào cửa nói: "Mẹ."

Trì Bình vừa quay người thì thấy cô, ai nha một tiếng, tiến lên ôm lấy cô nói: "Bảo bối à... "

Trương Lam nhìn Trì Bình, lại nghĩ tới bảo bảo trong bụng, cô thấp giọng nói: "Mẹ, con... Con mang thai, nhưng mà... "

Trì Bình che miệng của cô lại, cười nói: "Mẹ biết."

"Mẹ làm sao biết?" Trương Lam kinh ngạc, Trì Bình nói: "Tiết Nhượng chiều hôm qua gửi tin tức tới cho chúng ta, mẹ cùng ba con vốn về Phí thành, sau đó... Vì con, trở về Bắc Kinh."

" Mẹ." Trương Lam cảm động đến đòi mạng, cô quá sợ, cũng rất yếu ớt.

Lúc này, nhất là sau những chuyện sai lầm mà bản thân làm, hy vọng có người ở bên cạnh, Trì Bình cười cười, nói: "Con đi gọi ba con thức dậy đi."

"Vâng." Trương Lam vào phòng, gọi Trương Trọng Cảnh, Trương Trọng Cảnh cũng không hề đề cập tới chuyện Trương Lam mang thai còn uống rượu, người một nhà ngồi ở trên bàn ăn, Tiết Nhượng chạy bộ trở về, thay quần áo cũng ngồi xuống.

Trương Lam lặng lẽ từ dưới bàn nắm tay anh, Tiết Nhượng mỉm cười, không phản ứng cô.

Trương Lam hừ hừ đạp anh một chút, Tiết Nhượng liếc nhìn Trì Bình cùng Trương Trọng Cảnh, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Trương Lam: "Có phải lại càng yêu anh hay không?"

" Tự luyến." Trương Lam trừng anh, nhưng trong tròng mắt lại mang theo ý cười ấm áp.

Ăn sáng xong, Tiết Nhượng ra cửa đi làm.

Trì Bình cùng Trương Trọng Cảnh ở lại cùng cô, Trương Lam có cha mẹ bầu bạn, tâm tình buông lỏng rất nhiều, buổi chiều còn cùng Trì Bình đi Quốc Mậu* bên kia dạo phố, còn đi gặp Tần Thiên cùng Giang Dịch Khải.

*là một khu vực ở Bắc Kinh, trung tâm của khu thương mại trung tâm Bắc Kinh. Trung tâm thương mại thế giới Trung Quốc nằm ở đó.

Chỉ như vậy, hai tháng sau, Trương Lam lại đi kiểm tra, lúc này Trì Bình cùng Trương Trọng Cảnh, còn có cha mẹ Tiết Nhượng, đều tới, lần này chủ yếu kiểm tra tình huống ưu sinh ưu dục của Trương Lam, thời điểm chưa có kết quả báo cáo, người một nhà cũng rất khẩn trương, Trương Lam chuẩn bị đi vào kiểm tra sắc mặt trắng bệch.

Tiết Nhượng ôm thắt lưng cô, thấp giọng nói: "Không sao, chúng ta thuận theo tự nhiên.

"Ừ." Trương Lam gật đầu, sau đó đi vào.

Thời điểm chờ thông báo, người một nhà cũng rất không an lòng, đứng ngồi, cũng biểu hiện lo âu, Tiết Nhượng là tỉnh táo nhất, thời gian này còn nhận được mấy cuộc điện thoại của công ty, mỗi lần anh đi ra, Trương Lam liền khẩn trương nhìn chằm chằm anh, sợ anh đi, sau đó Tiết Nhượng liền không nhận, cuộc gọi tới cũng cúp.

Chỉ chốc lát.

Bác sĩ cầm bản báo cáo đi ra, nhìn Trương Lam, bác sĩ này là cấp trên của Trương Lam, ông hạ khẩu trang xuống, nhìn người nhà Trương Lam ngồi thành một hàng.

Giống như học sinh tiểu học, bác sĩ cười cười, nụ cười này của ông, tâm tình khẩn trương của bọn họ lúc này mới thả lỏng hơn một ít, Trương Lam không dám đi, cô đẩy Tiết Nhượng, Tiết Nhượng đứng ở bên cạnh bác sĩ, hỏi: "Bác sĩ tình huống như thế nào?"

Bác sĩ đem bản báo cáo đưa cho Tiết Nhượng nói "Không sao, Trương Lam thân thể khỏe mạnh, đứa bé không sao cả, chỉ là... Tuần 16 còn phải kiểm tra, để ngừa vạn nhất, đại khái còn phải kiểm tra như vậy hai ba lần nữa, là vì để ngừa đứa bé dị dạng... "

Tiết Nhượng tay nhận lấy bản báo cáo hơi run, anh lần đầu tiên khẩn trương nói: "Cám ơn bác sĩ, chúng tôi sẽ phối hợp kiểm tra."

Bác sĩ cười lên, sau đó ông nói với Trương Lam: "Không sao rồi."

Trương Lam buông lỏng toàn thân, ngã ở trong ngực Trì Bình, Trì Bình vuốt ve đỉnh đầu Trương Lam, cùng Trương Trọng Cảnh nhìn nhau, cha mẹ Tiết Nhượng cũng thở phào một cái, Tiết Khang còn nói: "Hôn lễ kia, có thể cứ theo lẽ thường mà cử hành... "

Trì Bình nói: "Đúng vậy, còn có một hôn lễ... Nhìn xem thiếu chút nữa đều quên."

Vốn cuối tháng tám làm hôn lễ cho bọn họ, bây giờ vì chuyện này, kéo dài hơn một tháng, cũng sắp tháng mười, Tiết Khang nhìn điện thoại di động nói: "Trước kia đi xem bát tự lão sư phó kia nói tháng mười cũng là một ngày tốt, trước chưa cần cân nhắc đến công việc của Lam Lam, chúng ta đặt vào tháng mười, an bài như vậy vừa vặn... "

Chung Lệ Nhan mặc dù không lên tiếng, nhưng sắc mặt rất hồng hào, nhìn Trương Lam, mặt tràn đầy ý cười.

"Được, vậy thì tháng mười, Lam Lam, khoảng thời gian này chính là lúc mấu chốt, phải chiếu cố bản thân thật tốt." Trương Trọng Cảnh xoa xoa đầu con gái.

"Vâng." Trương Lam nặng nề gật đầu, cô ôm chặt Tiết Nhượng, ngửa đầu nhìn anh.

Trong tròng mắt Tiết Nhượng mang theo ý cười, cúi đầu hôn môi cô một cái.

Sau đó người một nhà ăn ở bên ngoài ăn một bữa tiệc lớn, mới về nhà, những ngày kế tiếp, Trương Lam liền hoàn toàn trở thành một người phụ nữ có thai, mỗi ngày không có việc gì sẽ xem sổ tay chú ý cho phụ nữ có thai, lại gửi tin nhắn cùng Annie học hỏi kinh nghiệm, Tiết Nhượng bên này bận bịu công việc, cũng vội vàng tổ chức hôn lễ, mặc dù rất mệt mỏi, nhưng anh rất thỏa mãn.

Lễ quốc khánh...

Trương Lam cùng Tiết Nhượng tổ chức hôn lễ, cử hành ở Phí thành.

Vì lãng mạn, hôn lễ cử hành vào buổi tối, ở bên cạnh đu quay khu vui chơi ở Phí thành cử hành, mộ đêm kia pháo hoa rực rỡ, đu quay sáng một buổi tối, Trương Lam bị Tiết Nhượng ôm lên bên trong đu quay, cũng ở bên trong đó đeo nhẫn cho cô, cũng ở vị trí cao nhất của đu quay hôn môi cô.

"Khi đu quay tới điểm cao nhất, tình lữ hôn môi, sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời xa nhau, sánh bên nhau cho tới thiên hoang địa lão."

Tác giả có lời muốn nói:

Kết thúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui