Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!

Không khí yên tĩnh lại.

Tiết Nhượng nhìn cô, Trương Lam rất khẩn trương, ánh mắt chớp chớp, lông mi cũng lên xuống một vòng.

Tiết Nhượng để điện thoại di động xuống, hỏi ngược lại: "Cậu sẽ cùng tôi chia tay sao?"

Trương Lam sốt ruột, cô lắc đầu: "Đương nhiên sẽ không."

Tiết Nhượng nói: "Tôi cũng sẽ không."

"Chẳng qua là chúng ta sẽ tách ra, tớ xuất ngoại không biết lúc nào trở lại." Trương Lam cũng không biết bản thân vì sao lại nhắc tới cái này.

Rõ ràng cô có thể tranh thủ không cần xuất ngoại.

Tiết Nhượng nhìn bộ dáng gấp gáp của cô, đem cô kéo vào trong ngực, sau đó, vỗ vỗ lưng cô: "Nếu đi lâu, vậy tôi cũng đi với cậu, thung lũng điện tử bên kia cũng có trường đại học, thương nhân lợi hại nhất làm cho HK một đêm từ một vạn sáu ngàn điểm hạ xuống còn sáu ngàn điểm cũng từng ở thung lũng điện tử*, ngốc quá."

*Thung lũng Silicon (tiếng Anh: Silicon Valley; còn được gọi Thung lũng Điện tử) là phần phía Nam của vùng vịnh San Francisco tại phía Bắc California ở Mỹ.

Trương Lam hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng cậu nói cậu muốn cùng cô xuất ngoại, làm tâm cô rung động.

Trương Lam nắm chặt quần áo của cậu, nói nhỏ: "Vậy tớ cũng có thể vì cậu ở trong nước, dù sao tớ không xuất ngoại cũng không có gì đáng ngại."

Tiết Nhượng cười khẽ: "Được, cao nhị chúng ta lại thương lượng."

"Ừ, còn có một năm mà." Trương Lam cảm thấy bọn họ còn có thể ở chung một năm, mới buông lỏng.

Những người khác đề nghị, đi dạo phố.

Nhưng Trương Lam phải về nhà, chỉ có thể tách ra bọn họ, Chu Nghệ nhìn về phía Tiết Nhượng: "Vậy Tiết Nhượng thì sao?"

Tiết Nhượng một tay đút túi, một tay nắm tay Trương Lam, nói: "Tôi cũng đi, mọi người cứ chậm rãi mà chơi."

" Hắc, vậy cũng tốt."

Bọn họ biết, nếu như không phải là vì Trương Lam, Tiết Nhượng cũng sẽ không đi ra cùng bọn họ, bình thường ngẫu nhiên có thể sẽ, nhưng đại đa số thời gian đều không.

Annie có chút mất mát: "Trương Lam về nhà nhớ gửi tin cho tớ nha."

"Được." Trương Lam vẫy vẫy tay, Tiết Nhượng nắm tay cô,đi xuống tầng, đoàn người ở cửa thang máy nhìn bọn họ, thang máy đi xuống, tới cửa, Tiết Nhượng đem khăn quàng trên tay Trương Lam lấy ra, giũ giũ, sau đó quàng cho cô, Trương Lam rúc bên trong khăn quàng, mới lấy điện thoại ra gọi cho chú Trần.

Sau đó hai người ngay tại cửa Mc Donalds chờ xe, bên cạnh Mc Donalds còn có một chú đang ngồi, Tiết Nhượng ôm Trương Lam, hai người cúi đầu nghe nhạc.

Điện thoại di động của Trương Lam vang lên lần nữa, cô mới vội vàng nhận, chú Trần cười nói: "Chú ở cửa A, cháu ở đâu?"

Trương Lam lập tức từ trên đùi Tiết Nhượng đứng lên, còn chưa đứng vững, liền được Tiết Nhượng vội vàng đỡ, cô cách cửa A, không xa lắm, cô luống cuống tay chân sửa sang lại khăn quàng.

"Đừng nóng vội." Tiết Nhượng biết cô sợ người lái xe nhìn thấy, dù sao bây giờ bọn họ đang bí mật yêu đương.

Trương Lam cúi đầu xuống, không dám nhìn, liền hỏi Tiết Nhượng: "Cậu thấy xe nhà tớ không, cậu nhìn một chút."

Tiết Nhượng ngẩng đầu lên, lướt qua đỉnh đầu của cô, nhìn ra phía bên ngoài, nhìn thấy xe Jaguar dừng ở cửa A, cậu nói: "Thấy được."

"Cửa kính xe có hạ xuống không?"

"Không có."

Trương Lam thở phào một hơi, sau đó bám vào cổ Tiết Nhượng, vội vàng hôn một cái trên khóe môi cậu, lại vội vàng rời đi, một cái hôn này làm cho tâm của Tiết Nhượng lay động, đôi mắt cậu sâu thẳm, Trương Lam buông cậu ra, nói: "Tớ đi đây, cậu đừng đi theo đến, ở nơi này nhìn là tốt rồi, thứ hai gặp lại."

"Được." Tiết Nhượng gật đầu, tay đút trong túi, nhìn cô.

Trương Lam lại nhìn nhìn cậu, trong lòng có chút không nỡ, nhưng không có biện pháp, chỉ có thể xoay người, nắm khăn quàng trên cổ, vội vàng chạy tới chiếc Jaguar kia.

Mở cửa xe, trước khi ngồi vào xe, còn nhìn Mc Donalds ở bên ngoài, Tiết Nhượng tay đút túi quần, vẻ mặt lười biếng nhìn cô.

Mặt Trương Lam đỏ lên, tiến vào trong xe.

Chú Trần quay đầy nhìn cô: "Cháu từ đâu đi ra vậy? Chú sao không thấy cháu."

"Chúng cháu ở trong Mc Donalds."

"Nga." Chú Trần cũng không hỏi nhiều, quay xe, đèn xe nhoáng lên một cái, ông nhìn Mc Donalds một cái, nơi đó có một người con trai đang đứng, cao lớn đẹp trai.

Chú Trần nhận ra, là bạn ngồi cùng bàn của Trương Lam, gọi là Tiết Nhượng.

Trên thực tế, không nghĩ sẽ không có hoài nghi, nhưng hễ đã nghĩ, liền xuất hiện dấu vết, mỗi lần đưa Trương Lam ra, cơ hồ đều là người con trai này.

Điều này có thể không làm người ta hoài nghi sao.

Chú Trần lại nhìn Trương Lam ngồi ở đằng sau chơi điện thoại di động, mới tắt đèn pha, lái về nhà.

Buổi chiều uống rượu mừng đến bốn giờ, chú rể cố gắng mười năm để cưới cô dâu, nhưng mọi người cũng biết anh là người có năng lực lợi hại, lôi kéo anh kính rượu, vốn nhà trai đều là anh em tốt uống rượu, sau đó liền đổi thành nhà gái bên này cũng tham gia náo nhiệt.

Vì vậy vui vẻ đến bốn giờ chiều, Trương Trọng Cảnh ngược lại muốn mang Trì Bình đi trước, nhưng Chu Thiện bên này lại mở một bàn, rất nhiều người đã lâu không gặp, nhắc tới kinh tế chính trị, liền nói chuyện mãi, đến năm giờ, Trương Trọng Cảnh cùng Trì Bình mới trở về nhà.

Trở lại cũng không có đi ra.

Trương Lam xuống xe, chạy thật nhanh vào nhà.

Đây cơ hồ là phản xạ, mỗi lần nghe nói cha mẹ ở nhà, cô trở về đều như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui