Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!

" Thật là đau." Trương Lam nói với Tiết Nhượng.

Tiết Nhượng ôm cô đứng lên, hàng người đang đi theo cũng ngừng lại, thầy giáo chen qua đám người, đi đến, vừa thấy, nói: "Mau đưa em ấy đi phòng y tế."

Tiết Nhượng gật đầu, Trương Lam không dám đi sờ sờ cánh mũi, cô biết mũi cô khẳng định rất xấu, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, thấm ướt tóc mai.

Hàng ngũ rối rít, mọi người cũng quan tâm tới tình huống của Trương Lam, mới vừa rồi một màn kia mọi người cũng không biết chuyện gì, thấy dây giày của Trương Lam, liền cho là Trương Lam giẫm phải, chạy bộ mà dây giày bị tuột là rất nguy hiểm, trước khi Tiết Nhượng ôm Trương Lam rời đi, tầm mắt lướt qua đám người.

Ánh mắt lạnh như băng, làm cho Chung Miêu Miêu núp phía sau phát run, cô ta trốn, không dám lộ mặt.

Thấy Tiết Nhượng cùng Trương Lam đi xa, thầy giáo thể dục chỉ huy bọn họ, tiếp tục chạy, Chung Miêu Miêu tay đút vào trong túi, như không có việc gì tiếp tục chạy.

Tề Thư đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng Chung Miêu Miêu, trong lòng hốt hoảng.

Chung Miêu Miêu chạy một hồi, phát hiện Tề Thư không theo kịp, lập tức quay đầy nói: "Chạy đi chứ? Cậu làm sao vậy?"

Tề Thư nhìn cô ta, do dự, mới chạy lên, hai người song song chạy, trên mặt Chung Miêu Miêu mang theo ý cười nhàn nhạt, Tề Thư nhìn nhìn, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, còn có một chút chán ghét.

Lại chạy một vòng, Tề Thư mới gọi: "Miêu Miêu."

"Cái gì?" Chung Miêu Miêu quay đầu nhìn cô ta.

Tề Thư hỏi: "Cậu có phải cảm thấy cậu vừa làm như vậy, không ai biết hay không?"

Chung Miêu Miêu kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh: "Tớ không phải cố ý."

"Cậu không phải cố ý? Cậu rõ ràng ở sau hàng tớ, còn chạy lên, đây không phải là cố ý sao?" Tề Thư không hiểu Chung Miêu Miêu, cô phát hiện cậu ta cực kỳ xấu.

"Cậu muốn nói cái gì? Tề Thư, cậu đừng quên, ai mới là bạn cậu? Tớ nói tớ không phải cố ý liền không phải cố ý." Sắc mặt Chung Miêu Miêu thay đổi, nhìn Tề Thư, Tề Thư không lên tiếng, cô ta vùi đầu chạy lên phía trước, Chung Miêu Miêu chạy tiến lên, đuổi theo cô ta nói: "Cậu chớ nói bậy bạ, tớ không phải cố ý, tớ lại không thấy dây giày của cậu ta bị tuột."

Tề Thư vẫn không lên tiếng.

Chung Miêu Miêu nói dối làm cô ta sợ hãi.

...

Bên trong phòng y tế, Trương Lam nhìn chằm chằm bông vải còn có bình xịt, oa oa kêu không chịu bôi thuốc, luôn trốn tránh tay của bác sĩ, cái mũi của cô, cô bảo Tiết Nhượng lấy điện thoại di động cho cô nhìn một chút, Tiết Nhượng đè vai cô, thấp giọng nói: "Không có việc gì, chút vết thương ấy rất nhanh sẽ tốt."

Cô giáo y tế cũng nói: "Đúng vậy, không có chuyện gì, chỉ rách một chút da, qua hai ngày kết vảy thì tốt rồi."

"Thật là xấu xí! Tớ muốn nhìn!" Trương Lam giãy giụa muốn Tiết Nhượng đưa điện thoại trong túi cho cô, Tiết Nhượng cúi đầu hôn xuống mặt cô, nói: "Bôi thuốc xong lại nhìn."

Cô giáo y tế ở một bên, cầm bông gòn, mặt đờ đẫn.

Trương Lam bị hôn, nhất thời an tĩnh lại, cô nhéo tay Tiết Nhượng: "Làm sao bây giờ, mặt tớ có phải hốc hác lắm không?"

"Không có." Tiết Nhượng nhẹ giọng nói, cậu ngẩng đầu nói với cô giáo y tế: "Phiền cô giúp cậu ấy sát trùng."

"Ai, được, được." Cô giáo y tế lại nhìn nhìn cậu con trai, mới tiến lên, ôn nhu nói với Trương Lam: "Rất nhanh là tốt rồi, không có việc gì ha."

Trương Lam lúc này mới an tĩnh lại, ngước mũi, cô giáo y tế nhẹ nhàng sát trùng, bôi thuốc, cảm giác đau nhói làm cho nước mắt Trương Lam lại tràn ra, đôi mắt xinh đẹp rưng rưng nước, đừng nhắc tới nhiều người đau lòng, cô giáo y tế cũng không nhịn được động tác nhẹ hơn, dán lên băng gạc cá nhân, mũi Trương Lam liền nặng hơn chút.

Lúc vừa băng bó vết thương xong, thoạt nhìn giống như nhân vật trong hoạt hình, Trương Lam kiều kiều ôm eo Tiết Nhượng, anh anh nói: "Thật là đau, khẳng định rất xấu, làm sao bây giờ đây."

"Không xấu, rất đáng yêu." Tiết Nhượng an ủi nói: "Cậu đau thì véo tôi."

Trương Lam bấm vào eo của cậu, Tiết Nhượng chịu đựng, cô giáo y tế ở một bên thấy nổi da gà đứng lên, mặt đầy bi thương xoay người đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng y tế, mấy bạn học chen vào, rối rít thò đầu vào trong nhìn, Phan Vĩ hỏi cô giáo: "Xong chưa? Cô giáo."

"Tốt lắm, tốt lắm, các em đi vào... Đừng... Trước đừng đi vào." Cô giáo nói được một nửa liền chuyển, Phan Vĩ cười hắc hắc, nói: "Chúng em cũng không quá muốn đi vào, tiểu tỷ tỷ không sao là tốt rồi."

Đi vào, vừa nhìn thấy Trương Lam cùng Tiết Nhượng, ánh mắt cũng muốn mù.

Chỉ chốc lát, Trương Lam ở bên trong lấy mấy miếng băng gạc, cô mới bị Tiết Nhượng dắt ra, những người khác nhìn thấy băng gạc trên mũi cô, không nhịn được muốn cười, lại chỉ có thể nhịn, Trương Lam lập tức muốn khóc, cô hỏi Phan Vĩ: "Có phải rất xấu hay không vậy?"

"Không xấu, thật sự, thật sự." Phan Vĩ buồn cười nói, còn nói, "Cậu chạy làm sao không cẩn thận như vậy, giẫm phải dây giày của chính mình, may mắn mặc khá dày, nếu là mùa hè cậu ngay cả cánh tay cũng chảy máu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui