Chờ Tôi Có Tội

Vưu Minh Hứa cắn chặt môi dưới, luồng khí lạnh bắt đầu sột soạt bò lên từ tận đáy lòng. Cô luôn tin tưởng Ân Phùng, anh cũng hiểu Ân Trần hơn bất cứ ai. Nhất thời, cô cũng do dự, nghi ngờ.

Nhưng sau ít phút hồ đồ, lòng can đảm trong cô trỗi dậy, nhanh chóng lấy lại tỉnh táo.

Không, không phải như vậy.

Cô thân là một cảnh sát hình sự thì nên tuân theo logic của cảnh sát hình sự. Bất kể Ân Trần là vô ý hay cố tình, kết quả trước mắt là đáp án có khả năng lớn nhất mà họ đã suy luận ra dựa trên mọi manh mối và chứng cứ xác thực. Vậy thì cô nên tin tưởng vào phán đoán của bản thân, làm việc nghĩa không chùn bước.

Cô nhìn xung quanh – cũng không thể vì một câu của Ân Phùng mà gạt bỏ công sức chung của bao cảnh sát, bảo họ dừng hành động như vậy được.

Cô buộc phải tin tưởng trực giác của cả nhóm.

Lòng đã quyết, cô bèn nói: “Ân Phùng, hiện giờ bọn em buộc phải đi. Em tin phán đoán của mọi người, cũng tin vào trực giác của chính mình.”

Đầu bên kia, Ân Phùng sững người.

Đây không phải lần đầu tiên lối suy nghĩ của hai người trái ngược nhau. Nhưng lại là lần đầu tiên không gặp mặt, người Nam kẻ Bắc vào giây phút hiểm nguy nhường này.

Anh không nói một lời đã phủ định suy luận của cô, song cô vẫn kiên quyết không lay động.

Mà phía sau sự bất đồng này, là tính mạng của năm người.

“Em…”

“Anh…”

Hai người cùng lên tiếng, rồi lại cùng dừng lại.


Vưu Minh Hứa bỗng bật cười, giọng bình tĩnh và chắc chắn: “Anh có muốn đến đây không, đi cùng bọn em là biết liền.”

Ân Phùng đáp: “A Hứa, anh cũng tin vào trực giác và phán đoán của bản thân.” Người lạnh lùng cao ngạo như anh lại không hề tức giận, chỉ là giọng nói thấm đẫm kiên định, trầm ổn, không có ý nhường nhịn.

Vưu Minh Hứa không thử thuyết phục anh nữa, chỉ có thu được kết quả mới có thể chứng minh tất cả. Cô vừa nói chuyện điện thoại với Ân Phùng, vừa chạy xuống tầng, chuẩn bị lên xe.

Cô nói: “Vậy anh định đi đâu?” Hiện giờ cảnh sát không thể chia bớt lực lượng sang cho anh.

Ân Phùng: “Bốn nơi có khả năng là “nhà” bị loại một, anh định đến nơi tiếp theo. Khả năng cao là đáp án chính xác.”

Vưu Minh Hứa nghiêm mặt: “Chú ý an toàn, có bất cứ phát hiện gì phải gọi viện binh ngay.”

Anh “Ừm” một tiếng, nói: “Em cũng chú ý an toàn, buộc phải để Đồ Nha theo sát không rời một bước.” Ngừng một chút, anh lại nói: “A Hứa, cược đi?”

Vưu Minh Hứa ở đầu bên kia đã ngồi lên chiếc xe đang chạy như tên bắn, cong khóe môi: “Cược gì?”

Ân Phùng nói: “Ai bắt được Ân Trần trước, người kia phải đồng ý một điều kiện.”

Vưu Minh Hứa im lặng vài giây, nghĩ bụng, em vốn đã định đồng ý rồi, anh dùng trò này làm gì nữa? Anh muốn ấn đầu em, bắt em đồng ý đến vậy cơ à? Anh thích thứ kết quả có được từ ép buộc hơn hả? Vả lại, lần này em có khả năng thắng cao hơn đấy.

“Ừ, được thôi.”

Anh cười nhẹ một tiếng, nói: “Anh thua rồi cũng chẳng sao, em có thể đưa ra bất cứ điều kiện nào với anh, anh đồng ý hết.”

Vưu Minh Hứa cười thầm, nói: “Hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.”


Con đường này, em có sự kiên định của người cảnh sát, anh có sự kiên định của tâm lý tội phạm. Lần đầu tiên hai ta mỗi người một ngả. Ai đúng ai sai, chân tướng rốt cuộc là gì? Khiến dòng máu trong em như thiêu như đốt.

——–

Về nơi ở trước kia của gia đình Ân Trần, Ân Phùng sớm đã điều tra rõ tiểu khu và số tòa nhà từ lâu. Nhưng khi họ đến nơi mới phát hiện tiểu khu đó đã thay đổi hoàn toàn. Vài năm trước nơi từng là tiểu khu này đã bị phá dỡ để xây dựng tòa nhà mới, nhìn rất thưa thớt, số hộ gia đình sống tại đây không đến một nửa so với trước kia. Do vậy, những thông tin khi trước nắm được đã không còn tác dụng.

Trần Phong khó xử: “Thầy Ân, giờ phải tìm thế nào?”

Thời gian cấp bách, nước không chừng đã lên đến cổ năm người tuổi cao sức yếu kia, nếu tìm từng nhà từng hộ thì chẳng biết phải tìm đến bao giờ mới xong.

Ân Phùng trầm tư phút chốc bèn nghĩ ra cách mới.

Vừa rồi khi Vưu Minh Hứa gọi điện đến có nhắc họ đã lọc hết một lượt nhà đất dưới tên những người có liên quan đến Ân Trần.

Lấy đá núi khác về mài dao ta.

Anh bèn gọi điện cho Vưu Minh Hứa lần nữa: “A Hứa.”

Vưu Minh Hứa thấy anh nhanh thế đã gọi lại, tim đập thình thịch: “Xảy ra chuyện gì rồi? Hay là anh có phát hiện mới?”

Ân Phùng cười nhẹ, nói: “Anh không bằng A Hứa, tạm thời vẫn trắng tay. Mong em giúp anh tra trong danh mục nhà đất được bọn em lọc ra kia xem có…” Anh ngẩng đầu nhìn tên mới của tiểu khu: “…Phương Trúc Nhã Uyển không?”

Vưu Minh Hứa nói nhanh: “Được, lát nữa em gửi tin lại cho anh.”

“Ừ.”


“Chú ý an toàn.” Cô lại dặn dò thêm lần nữa.

Anh nói: “Anh biết, em cũng vậy, yêu em.”

Anh tỏ tình với giọng đến là bình thản, tim Vưu Minh Hứa như bị thứ gì nhấn chìm, trong khi rõ ràng vừa rồi vẫn còn hậm hực khi bị anh lạnh nhạt bác bỏ manh mối quan trọng khó khăn lắm mới có được. Cô lặng lẽ cười.

Ân Phùng dứt khoát ngồi xuống bên vườn hoa của tiểu khu, thần sắc bình tĩnh, dáng vẻ vô cùng kiên nhẫn. Mấy người khác cũng ngồi theo. Họ thì thế nào cũng được, từ lúc theo Ân Phùng, đã có nơi nào, hiểm nguy nào chưa từng trải qua đâu. Ân Phùng cũng đã quen rồi, quen chờ đợi và quan sát trong cô độc và tĩnh lặng thế này.

Vài phút sau, Vưu Minh Hứa gọi lại, giọng chần chừ: “Sao anh biết? Em gái một thuộc hạ của Quách Phi Vanh từng có nhà ở tiểu khu này. Biển số là phòng 1801 tòa 5.”’

Ân Phùng cầm điện thoại, vừa nghe vừa tiến vào tiểu khu, mặt mày thanh lạnh, trong trẻo.

“Vậy nên anh mới nói…” Anh điềm tĩnh nói, “Trại nuôi gà mà bọn em tìm dù nhốt người thật thì cũng không thể là trốn quay về của Ân Trần, không phải mục đích thực sự của anh ta. Bởi nơi đó chẳng có ý nghĩa gì với anh ta. Còn Phương Trúc Nhã Uyển này là nơi ở của anh ta với bố mẹ thời thơ bé, có khả năng là ngôi nhà mà anh ta muốn quay về. Tuy nhiên, nói thẳng ra thì anh không biết gì về những năm tháng đó, nên cũng không dám chắc, cứ xem trước đã. A Hứa, em đến đâu rồi?”

“Sắp đến trại nuôi gà rồi.” Vưu Minh Hứa nói, “Có tin em lập tức báo anh ngay.”

Ngắt cuộc gọi, cả hai đều cùng thở dài một hơi, mỗi người đều tiến bước về phía trước, tuy phương hướng khác nhau song đều có chung mục đích.

Mười phút sau, Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn dẫn theo hơn hai mươi cảnh sát xuất hiện tại trại nuổi gà nhỏ gần ngoại ô thành phố.

Trời vừa sẩm tối, trại nuôi gà nằm dưới chân núi, diện tích không lớn, có tường bao, nhìn qua rộng khoảng không đến nghìn mét vuông, xung quanh có lác đác vài nông trại khác. Quả đúng như những gì Vưu Minh Hứa dự đoán, nơi này là một nông trại mô hình nhỏ.

Xa xa nhìn lại, trại gà tối lửa tắt đèn, lặng im phăng phắc.

Sự việc cấp bách, cảnh sát không chần chừ, cũng không gõ cửa mà vác súng xông vào, càn quét toàn bộ mấy gian nhà trong trại từ mọi phương hướng.

Nền đất bùn vàng, cám vung vãi khắp dọc đường, nơi nào cũng có phân gà, không cẩn thận là giẵm vào ngay. Nền đất còn có vài vết bánh xe hỗn loạn nhưng không thấy xe trong sân. Khi họ đến gần chuồng gà, nghe thấy tiếng gà cục ta cục tác bên trong, càng gần, những âm thanh đó càng giống thứ âm nhạc ma quái vọng mãi trong đầu.

Nhưng những người cảnh sát không vì thế mà bực bội, trái lại mắt ai nấy đều như đang phát sáng – Nơi này giống hệt trong suy luận của Vưu Minh Hứa. Nếu mấy ngày mấy đêm phải ngủ trong môi trường này, tai sẽ ong ong mãi, lúc nào cũng có cảm giác đang có tiếng gà kêu ngay tai.

Mọi điểm đều đã được chứng thực!


Trước mắt là ba gian chuồng gà xây bằng xi măng, phía sau còn một gian nhà ở.

Cảnh sát tiến vào chuồng gà trước. Kết quả, vừa xông vào gian chuồng gà đầu tiên đã hoảng hồn, bật thốt lên những tiếng kinh ngạc. Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn vốn đang chuẩn bị tiến vào một gian chuồng gà khác, nghe thấy tiếng động của đồng đội bèn chạy sang.

Đèn trong chuồng gà được bật lên, đàn gà to tướng ngay giữa chuồng giật mình kêu oang oác. Còn tại một góc tường, có hai người đang nằm thù lù ở đó, là hai người già, trên cổ có vết thắt, sắc mặt bất thường. Hứa Mộng Sơn không cần phải thử bắt mạch kiểm tra hơi thở đã lắc đầu: “Đã chết mấy ngày rồi.”

Mọi người đều lặng thinh.

Tư liệu chi tiết đều đã đến tay cảnh sát, mọi người đều dễ dàng nhận ra hai người già này là bố mẹ của A Hoa.

Vưu Minh Hứa nhìn họ, sắc mặt càng nghiêm nghị, nói với những cảnh sát khác: “Báo cáo tình hình cho Lão Đinh, lập tức huy động thêm người đến đây, chúng ta tiếp tục tìm!”

Cô nghĩ nhanh, Ân Trần coi nơi này là chốn dừng chân đã là điều chắc chắn. Lần này, Ân Phùng dự đoán sai hết rồi sao?

Cô rất chắc chắn về nơi này, song lòng cứ có cảm giác bất thường.

Ân Phùng nào đã bao giờ sai ngàn dặm thế này? Cô có chút không dám tin.

Nén nỗi nghi hoặc trong lòng, cô tiếp tục dẫn người nhanh chóng kiểm tra tìm kiếm.

Chẳng bao lâu sau đã kiểm tra xong ba gian chuồng gà, nhưng không phát hiện vết tích con người và con tin. Họ nhanh chóng đi tới gian nhà ở phía sau.

Nhìn từ bên ngoài, gian nhà này rất tầm thường, tường xám, mái xám, rất cũ kĩ, bên trong cũng không có ánh đèn, hơn nữa từ ngoài nhìn vào, diện tích cũng nhỏ hơn nhiều so với nhà kho trong video mà Ân Trần gửi đến.

Lẽ nào con tin không bị nhốt tại đây thật? Ân Trần tuy từng đến đây, dừng chân tại đây, còn giết người nhưng lại đưa con tin đi rồi? Lòng Vưu Minh Hứa thầm đổ mồ hôi lạnh, nếu bên này sai, vậy có lẽ phía Ân Phùng đã đúng. Anh đưa theo ba người đến đó…

Song cảnh sát cảnh giác cao độ, đội ngũ tách thành hình cánh quạt trước cửa gian nhà, toàn bộ cảnh sát tiên phong của đội giữa đều súng vác vai, mặc áo chống đạn, tay cầm khiên đỡ. Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn cũng nằm trong số đó.

Cửa nhà bị đạp tung, hai cảnh sát dẫn đầu bước hụt, suýt ngã, may thay được Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn nhanh tay nhanh mắt đỡ kịp. Một luồng sáng đèn pha chiếu thẳng vào gian nhà, xung quanh bừng sáng như ban ngày.

Còn mọi người cũng nghe rõ mồn một tiếng nước bép xép dưới chân, khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, tất thảy đều chết sững.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận