Chờ Tôi Có Tội

Cùng lúc đó, Ân Phùng và mấy cấp dưới đứng bên ngoài căn nhà số 1801 tòa 5. Cửa nhà khép chặt, không trang trí, không nhìn ra có dấu hiệu nào bất thường.

Trước khi lên đây, Trần Phong cũng đã nghĩ cách tìm hiểu rõ ràng qua bộ phận quản lý bất động sản, vì tỉ lệ vào sống ở tiểu khu vốn không cao, những phòng trên dưới, trái phải của căn nhà này có căn đã bán, có căn thì chưa, đều đang để trống, không có người ở. Vậy nên nếu nơi này là chỗ dừng chân của Ân Trần thì anh ta sẽ càng dễ bề hành sự.

Ân Phùng: “Tiểu Yến.”

Tiểu Yến tiến lên, nhẹ nhàng như thỏ, áp sát người lên ván cửa cẩn thận nghe ngóng tình hình bên trong một lúc, nói: “Không có âm thanh.”

“Mở cửa.”

Tiểu Yến móc công cụ, chẳng mấy đã nghe thấy tiếng khóa bật mở. Cậu ấy không lập tức mở cửa mà cẩn thận nghe ngóng thêm lần nữa mới ngoảnh lại gật đầu với Ân Phùng.

Tiểu Yến dẫn đầu đẩy cửa tiến vào trong, Ân Phùng và những người còn lại theo sát ngay sau.

Lọt vào mắt họ là một căn nhà âm u, gần như được bao phủ trong gam màu xám.

Trần xám, tường xám, sàn xám. Rõ ràng vẫn chưa hoàn thiện hẳn, không có người ở. Nhìn xung quanh phát hiện trong nhà trống rỗng, không có đồ đạc gì. Duy nhất phía trên huyền quan trước cửa có một sợi dây điện thô rũ xuống, treo lủng lẳng một bóng đèn trụi lủi.

Tiểu Yến vừa định sờ tay vào công tắc trên tường, Ân Phùng quát: “Đừng chạm vào!”

Tiểu Yến rụt phắt tay lại như bị kim châm, hiểu ra, thầm nghĩ mà sợ.

Mấy người bật đèn pin, chậm rãi tiến vào bên trong.

Phòng khách trống không, cũng không có bất cứ điều gì khác thường.

Trần Phong vừa định đi về phía toilet và phòng bếp xem xét thì bị Ân Phùng gọi lại: “Đừng tách ra, cùng nhau hành động.” Anh nghiêm túc đến thế khiến mọi người rùng mình, Trần Phong và Quán Quân trao đổi bằng ánh mắt, lấy Ân Phùng làm trung tâm, ba người vây quanh bảo vệ anh, bốn người từ từ di chuyển đến hai gian phòng ngủ.


Bóng đêm ngày càng nồng đậm, ngoài cửa sổ đã đen ngòm.

Ân Phùng bước từng bước đến một trong hai gian phòng ngủ, cửa phòng đóng chặt, nghiêng đầu nghe ngóng, bên trong vẫn im phăng phắc không một tiếng động.

Đầu mày Ân Phùng nhíu chặt. Không rõ vì sao, lòng anh chợt nảy sinh cảm giác bất an. Mọi tình hình ngày hôm nay bắt đầu hiện lên trong đầu anh.

Điều đầu tiên anh nhớ tới là toàn bộ những suy luận Vưu Minh Hứa đã nói, còn có cả ngữ khí chắc chắn của cô. Khách quan mà nói, toàn bộ suy luận của cô đều hợp lý, nếu đổi lại là anh cũng sẽ đưa ra một kết luận tương tự. Vậy tức là, suy luận của Vưu Minh Hứa không sai. Nhưng vì sao phương hướng lại khác anh hoàn toàn như vậy? Đây cũng là tình huống trước nay chưa từng xảy đến.

Đây là một điều bất hợp lý.

Thứ hai, anh nhớ lại những kí ức còn sót lại của thời thơ ấu. Ân Trần gần như không bao giờ nhắc đến mẹ ruột, ánh mắt khi nhìn bố mẹ Ân Phùng cũng chỉ có lạnh nhạt. Anh nhớ lại giọng điệu lạnh lùng khi nhắc đến nỗi hận bị Hình Kỷ Phục cướp vợ kia; cũng nhớ lại cảnh tượng hoang tàn vẳng vẻ, cảnh còn người mất của tiểu khu họ vừa rời đi.

Ân Trần đã ăn một bát cơm tại nhà Hứa Mộng Sơn, anh ta còn ở lại trong nhà bố mẹ Ân Phùng hơn một tiếng đồng hồ, chính những chi tiết nhỏ này đã khiến anh tin rằng nơi này mới là mái nhà anh ta coi trọng nhất, vượt qua cả Vưu Nhuy Tuyết, vì vậy anh mới tìm thẳng đến đây.

Nhưng ánh mắt Ân Trần nhìn Vưu Nhuy Tuyết khi đó thực sự khiến người ta không sao quên được.

Tim Ân Phùng run lên – Hành vi trái ngược của Ân Trần là điều thứ hai bất hợp lý.

Liệu… còn có nguyên nhân nào khác đã bị anh và Vưu Minh Hứa bỏ sót chăng?

Tầm mắt Ân Phùng trở lại cánh cửa trước mặt.

Có lẽ mở cánh cửa này ra xem xét là sẽ biết được đáp án.

Ân Phùng nắm chặt tay nắm cửa.

Phía sau, Trần Phong, Quán Quân và Tiểu Yến đều bất giác nín thở.


20 phút sau, gần 8 giờ tối, trong tiểu khu Phương Trúc Uyển Nhã mới xây tĩnh lặng như tờ, người cũng rất ít. Màn đêm vừa buông xuống bắt đầu lấp lánh ánh sao. Chốc chốc lại có tiếng người qua lại ở tầng dưới của tiểu khu.

Một tiếng “uỳnh” vang như sấm sét thình lình vọng khắp bầu trời tiểu khu. Rất nhiều hộ gia đình ló đầu ra khỏi cửa sổ, có người nhìn thấy, có người thì không.

Còn dưới đất, một vài người đi đường quanh tiểu khu ngẩng đầu nhìn lên, ai nấy đều sợ đến ngây người…

Chỉ thấy khói đen ngòm cuồn cuộn bốc ra từ cửa sổ của một căn nhà tại tầng 18, ngọn lửa đỏ xen đen gần như sắp nuốt chửng căn nhà. Thế nên những người xung quanh hỗn loạn, người gọi điện tìm nhân viên cứu hỏa, người thì gọi báo cảnh sát, bảo vệ của tiểu khu sợ luống cuồng, vội vã tổ chức sơ tán cho những hộ gia đình xung quanh đề phòng lửa lan rộng.

———

Hai mươi phút trước.

Vưu Minh Hứa vừa xông vào gian nhà nhỏ kia liền cảm nhận được một luồng khí nóng ập đến, nhiệt độ bên trong rất cao, nhưng cô không quan tâm được nhiều đến thế.

Sau phút tập trung quan sát, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm. Hóa ra vừa bước vào gian nhà này lại là một đoạn cầu thang dẫn xuống, phía dưới căn nhà là một tầng hầm rộng hơn so với nhà trên mặt đất. Lúc này, từng hàng quạt gần mặt đất đã dừng hoạt động. Trên một mặt tường có một vòi nước sắt cực kỳ thô ráp, đang liên tục bơm nước vào trong. Còn trên mặt tường đối diện của tầng hầm là năm người đang bị trói, chính là bố mẹ Hứa Mộng Sơn, Hình Kỷ Phục và bố mẹ Ân Phùng.

Họ lúc này vẫn đang tỉnh, nước đã lên đến cằm họ, mấy người vất vả giãy giụa, thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, thấy cảnh sát xông vào nhưng một tiếng kêu cứu cũng không thể cất được thành lời, chỉ là càng ra sức giãy giụa.

Có thể tưởng tượng ra, nếu họ đến muộn vài phút nữa, chờ đợi họ chính là năm cái xác vừa bị dìm chết.

Tõm một tiếng, một người nhảy vào trong nước, dốc sức bơi về phía năm người già, không phải Hứa Mộng Sơn thì còn ai vào đây nữa?

Tiếp đó có thêm mấy người cảnh sát cũng nhảy vào. Vưu Minh Hứa cởi áo chống đạn, vứt vũ khí, vừa định nhảy xuống thì bị ngăn lại.

Suốt dọc đường đi theo nhóm cảnh sát, Đồ Nha luôn giữ im lặng, vừa vào gian nhà này anh ấy đã nóng đến mướt mát mồ hôi, thoăn thoắt cởi áo chống đạn, nói: “Tôi đi thay!” Nói đoạn không đợi Vưu Minh Hứa kịp lên tiếng đã nhảy xuống nước.


Cảnh sát trong “ao” này đã đủ nhiều, Hứa Mộng Sơn đã bơi đến chỗ bố mẹ giúp họ tháo dây thừng. Vưu Minh Hứa trầm tư đôi phút, cuối cùng tầm mắt dừng trên gương mặt Hình Kỷ Phục. Nếu không nhìn kĩ thì căn bản không nhận ra ông ta nữa. Mấy tháng không gặp, ông ta gầy xọp, đường nét khuôn mặt vẫn còn đó nhưng chỉ còn da bọc xương, riêng cổ và cánh tay lộ ra ngoài đã chi chít vết thương. Một cảnh sát bơi đến giúp ông ta tháo dây thừng.

Có lẽ mấy tháng này, Hình Kỷ Phục đã phải chịu đủ mọi hành hạ không còn tính người, hôm nay được ứng cứu, chờ đợi ông ta vẫn là hình phạt của nửa đời sau.

Cô đưa mắt nhìn sang bố mẹ Ân Phùng ở bên cạnh. Cũng vì bị hành hạ tàn nhẫn, chỉ thấy hai người già gầy còm mình mẩy đầy thương tích, không nhìn ra được dáng vẻ ngày thường. Vưu Minh Hứa thở dài một tiếng trong lòng.

Bấy giờ đã có cảnh sát tìm thấy van nước, vặn khóa không cho nước tiếp tục chảy vào. Vưu Minh Hứa sắp xếp vài cảnh sát tìm kiếm hết trong ngoài, bảo đảm không còn bẫy và nguy hiểm nào khác.

Đã cứu được người rồi!

Chỉ vài phút đồng hồ, cảnh sát đã nhanh chóng giải cứu năm người ra khỏi “thủy lao”. Có lẽ vì quá mức sợ hãi và cạn kiệt thể lực, sau khi được cứu ra, năm người đều rơi vào hôn mê.

Vưu Minh Hứa ra khỏi gian nhà nhỏ đó mới cảm nhận được sau gáy ướt đẫm mồ hôi, miệng đắng lưỡi khô. Vừa nãy cô cũng chú ý đến trần nhà có vài chiếc quạt sưởi đang thổi gió nóng vào trong. Vưu Minh Hứa tạm thời không suy đoán được dụng ý thực sự trước hành động này của Ân Trần. Lẽ nào là định dìm chết người rồi để họ trong môi trường nhiệt độ cao sao? Như thế tốc độ phân hủy xác và vẻ ngoài sẽ khác đi. Suy nghĩ kì lạ như vậy, cô chỉ có thể gác lại để hỏi Ân Phùng, chắc anh có thể đưa ra được nguyên nhân của kẻ biến thái.

Đồ Nha cũng đã chạy ra, cả người ướt sũng, an toàn không vết thương tổn, vẫn cẩn thận đi sau cô không rời nửa bước. Vừa nãy anh ấy ngâm mình trong nước, mặt nóng đến đỏ bừng, bộ dạng ngốc nghếch dường như cũng thấm chút nóng nảy.

Vưu Minh Hứa thấy anh ấy đầu đầy mồ hôi, cười nói: “Anh không cần phải đi theo em mãi như vậy, hay lên xe nghỉ chút đi?”

Đồ Nha lắc đầu: “Cậu ấy dặn tôi bảo vệ cô không rời một bước.”

Lòng Vưu Minh Hứa ấm áp, không nói gì nữa.

Xe cứu hộ và cứu viện đang trên đường đến đây. Vài cảnh sát trông đỡ mấy người bị hại. Một người đàn ông như Hứa Mộng Sơn vậy mà lúc này đang khóc thút thít canh giữ bên bố mẹ.

Một cánh cảnh sát khác đang thực hiện công tác rà soát cuối cùng tại chuồng gà.

Người đã được cứu ra, nhưng họ vẫn chưa phát hiện tung tích của Ân Trần.

Vừa rồi họ gọi điện cho Đinh Hùng Vĩ, ông hạ lệnh rõ ràng: Toàn bộ ở nguyên tại chỗ bảo vệ con tin, đồng thời lập tức triển khai thăm dò tỉ mỉ hiện trường, tranh thủ từng giây từng phút tìm kiếm tung tích Ân Trần và đợi chi viện.

Chỉ có điều, Ân Trần đã đi đâu?


Bỗng nhiên, như có một luồng sáng trắng vụt qua trong lòng Vưu Minh Hứa.

Ân Phùng không sai, cô cũng không sai.

Con tin ở đây, song Ân Trần không có mặt tại đây.

Anh ta phải cướp đoạt gia đình của họ, sau đó trở về gia đình của mình.

Buộc phải lập tức nói phát hiện ở đây cho Ân Phùng!

Vưu Minh Hứa lấy điện thoại, quay số.

“Tút… tút… tút… tút…” Tín hiệu báo máy bận ngắn ngủi, không ai nhấc máy.

Vưu Minh Hứa nắm chặt điện thoại, chợt rùng mình toát hồ môi lạnh, quay sang nhìn Đồ Nha, hét lên: “Em gọi cho Trần Phong, anh gọi Quán Quân, Tiểu Yến! Nhanh!”

Đồ Nha ngẩn người, tức khắc móc điện thoại làm theo.

“Tút… tút… tút… tút…”

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”



Cùng một lúc, đều không liên lạc được với bốn người.

Đồ Nha trợn tròn mắt, thân hình vạm vỡ như hùm nóng nảy, cơ bắp căng cứng.

Vưu Minh Hứa buông điện thoại, rõ ràng người vẫn đang nóng rực nhưng tim lại như rơi vào hầm băng, lạnh buốt, nhói đau từng tấc.

Hết chương 336


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận