Chờ Tôi Có Tội

Mặt Vưu Minh Hứa áp sát trên lưng ghế bọc da lạnh lẽo, cảm giác có người cho cô uống nước, sau đó cánh tay nhói lên, có chất lỏng lành lạnh được tiêm vào cơ thể. Tiếng chuông cảnh báo vọng trong đầu, nhưng cô chỉ có thể mở hé mắt, cảm nhận được Ân Trần xoa nhẹ đầu mình.

Cô nói: “Anh tiêm gì… cho tôi?”

Anh ta kề sát tai cô, nói rõ ràng từng chữ một: “Thuốc gây tê. Cảm giác dễ chịu hơn chưa? Em cũng sắp tỉnh táo rồi.”

Vưu Minh Hứa im lặng.

Người vẫn không có sức, mềm oặt như bông. Cũng không biết anh ta đã làm gì, song ý thức vốn rệu rã đang dần hồi phục trở lại. Cô nhắm mắt nằm một lúc, từ tốn hít thở, mở mắt ra lần nữa phát hiện bản thân đang nằm trên ghế sau, xe vững chãi chạy trong đêm. Ân Trần đang lái xe.

Từ cảnh vật xung quanh cho thấy, họ vẫn đang ở gần tiểu khu Phương Trúc Nhã Uyển, đây hình như là một con đường phía ngoài tiểu khu, đường hẹp, xe bên đường nhiều nên không thể lái nhanh. Lòng Vưu Minh Hứa tĩnh mịch như mưa tuyết, ngón tay yếu ớt bấu chặt lớp da ghế.

“Sợ không?” Anh ta hỏi.

Vưu Minh Hứa phớt lờ, cố gắng điều chỉnh nhịp hô hấp, muốn tìm lại một chút sức lực.

Anh ta cũng không để bụng, giọng nghe ra rất thấp, khác hoàn toàn với bộ dạng điên cuồng độc ác lúc trước: “Muốn đi đâu? Đi Giang Thành, quê em, có được không?”


Giang Thanh, nhà ông bà ngoại Vưu Minh Hứa.

Cô vẫn lặng thinh như cũ.

Có dấu vết để lại vẫn tốt hơn là không một tăm hơi.

Ân Trần hỏi tiếp: “Em có ghét tôi không? Hận tôi không?”

Dù đầu óc Vưu Minh Hứa vẫn nặng trình trịch song chợt hiểu ra. Người này có lẽ sắp phát điên rồi.

Cô tiếp tục không đáp.

Anh ta dịu giọng: “Em nói chuyện đi chứ.”

Vưu Minh Hứa không muốn chọc giận, khiến anh ta làm ra những chuyện quá khích bèn đáp: “Tôi không biết.”

Trái lại, nghe xong anh ta không lên tiếng nữa.

Xe tiếp tục tiến về phía trước. Thấy xe sắp vào đường lớn, xe cộ đông đúc, một khi hòa vào dòng xe sẽ như cá trong biển lớn, càng dễ dàng thoát hỏi lưới trời.

“Tôi khó chịu…” Vưu Minh Hứa đột nhiên kêu lên, “Tôi không thở được… Khụ… Dừng xe! Anh dừng xe!”

Sau đó, cô thấy bàn tay nắm vô lăng của anh ta lặng lẽ siết chặt, nhưng người vẫn không động đậy, xe cũng không giảm tốc.

“Tôi biết em khó chịu.” Giọng anh ta càng trầm, như thấm nét nhẫn nại cuộn trào, “Em nhịn thêm chút nữa, ở bên cạnh tôi sẽ không xảy ra chuyện!”

Mẹ kiếp! Vưu Minh Hứa thầm rủa trong bụng, đồ điên!

Cô cũng lười giả vờ khó chịu, não bộ vận hành một cách khó khăn, muốn tìm cách thoát thân khác. Sau đó cô lại nhớ đến Ân Phùng, chợt chẳng để ý được thêm gì nữa, hỏi: “Ân Phùng đâu?”

Giọng điệu của Ân Trần lạnh hơn ban nãy rất nhiều: “Chẳng phải em nhìn thấy rồi đó sao? Nó bị tôi nổ chết rồi. Phạm Thục Hoa nói, nó chắc chắn sẽ phân tích hành vi của tôi, sẽ đi tìm căn nhà đó. Em xem, nó đi thật rồi kìa. Hừ… Tôi có nên nói đạo cao một thước, ma cao một trượng không? Tốt quá đi mất, trước khi chúng ta đi có thể tiễn nó đến nơi cần đến. Thực ra em biết mà, tôi có thể giết nó từ lâu rồi. Chẳng qua nó chết vào ngày hôm nay, cũng vừa đẹp.”


Càng nghe, lòng Vưu Minh Hứa càng lạnh, đến độ như bị gió tuyết đen ngòm nuốt chửng. Trong tiềm thức, cô căn bản không chịu tin lời Ân Trần nói, không tin Ân Phùng cứ vậy mà chết. Nhưng anh ta nói không sai, Ân Phùng đích thực đã phân tích và nhận định như vậy. Hóa ra kẻ vạch ra kế hoạch này là Phạm Thục Hoa… Hơn nữa ban nãy căn nhà kia thực sự đã phát nổ, Ân Phùng có thể thoát thân vào phút mấu chốt không? Nếu anh đã… Vưu Minh Hứa bỗng nhiên không dám nghĩ tiếp, chỉ thấy tầm mắt mờ mịt.

“Nếu anh ấy chết, tôi nhất định sẽ không buông tha cho anh.” Vưu Minh Hứa bình tĩnh nói.

Ân Trần cười hừ.

Khoang xe chìm trong tĩnh lặng.

Thấy xe đã sắp lái ra khỏi đường nhỏ, sắp trời cao đất rộng rồi.

Mọi chuyện đều chỉ xảy ra trong chớp mắt, hai bóng người nhảy vụt ra từ ven đường, Ân Trần như mọc mắt sau lưng, thò tay túm chặt Vưu Minh Hứa. Vưu Minh Hứa ngã khỏi băng ghế, lúc hồi thần lại, nửa người đã bị anh ta lôi lên ghế trước, nửa người vẫn ở ghế sau, hệt như một con cá nằm ngang trên thớt, chỉ có thể để mặc người ta chặt chém. Một tay anh ta sờ mặt cô, đầu cô gần như vùi trong lòng anh ta, đỉnh đầu hơi nặng. Dù Vưu Minh Hứa không nhìn thấy nhưng hiểu ra ngay, là súng.

Cùng lúc đó, Ân Trần đạp chân phanh, xe dừng bánh.

Biết được điều này, tim Vưu Minh Hứa đập nhanh cực độ.

Anh ta bị chặn đường rồi.

Là ai chặn xe thế?

Dưới sự kìm kẹp của anh ta, Vưu Minh Hứa dùng toàn lực từ từ quay đầu, cố gắng ngước mắt nhìn. Ân Trần dường như cảm nhận được cử động của người trong lòng, không ấn đầu cô mà dùng tay nhấc cổ cô lên, để cô nhìn cho rõ.


Qua cửa kính xe, cô thấy hai bóng người quen thuộc đang đứng cách xa hơn chục mét. Ngõ u tối, kính thủy tinh lờ mờ, cô không nhìn rõ sắc mặt người đó, chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy trong tay họ đều cầm súng, đang nhắm thẳng vào xe. Đây đại khái cũng chính là nguyên nhân Ân Trần bị ép dừng xe. Suýt chút là đồng quy vu tận.

Vưu Minh Hứa chỉ thấy khóe mắt của người kia đỏ sọng. Cảm giác mừng vui khôn xiết và đau lòng cùng lúc nhấn chìm tim cô.

Anh không chết, hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy đã khỏe mạnh đuổi đến tận đây.

Anh nhìn thấu tất thảy, sau đó lại một lần nữa không tiếc tính mạng chạy đến trước mặt cô.

Sắc mặt Ân Trần lúc này có thể dùng tàn khốc để hình dung. Thấy Ân Phùng xuất hiện sờ sờ trước mặt, còn chặn đứng đường về nhà của mình, Ân Trần cảm giác như bị người ta cho một cú tát trời giáng. Cho nên, đến cả kế hoạch báo thù Phạm Thục Hoa vạch ra cho anh ta cũng thất bại rồi sao? Rõ ràng Ân Phùng đã đuổi đến tiểu khu này như trong dự tính của bà ta, rõ ràng nửa bàn chân đã đặt vào bẫy chết – Ân Phùng phân tích hành vi của Ân Trần, Phạm Thục Hoa phân tích hành vi của Ân Phùng. Cuối cùng, Ân Phùng lại không mở cánh cửa đó? Đứa em này của anh ta hóa ra còn thâm sâu hơn cả Phạm Thục Hoa? Giỏi hơn cả Phạm Thục Hoa? Anh ta lại một lần nữa bại dưới tay nó!

Lòng Ân Phùng còn trào dâng cảm giác thất  bại. Đây là thứ cảm giác Ân Phùng vẫn luôn mang lại trong suốt quá trình trưởng thành của anh ta. Anh ta cười lạnh một tiếng, dùng sức nhấc lên, cả người Vưu Minh Hứa bị kéo lên ghế trước, nửa người vẫn đang ở trong lòng anh ta. Ân Trần chốc chốc lại chạm cò súng, song miệng thì dịu dàng dỗ dành: “Đừng sợ, họ không thể tách chúng ta ra được.”

Vưu Minh Hứa chỉ thấy lông tóc trên cổ như đều dựng ngược cả lên.

Ngoài xe.

Mồ hôi chảy dọc theo trán Ân Phùng, suýt chảy vào trong mắt nhưng anh bất động, tay cầm súng, nhắm chuẩn mi tâm Ân Trần. Anh thậm chí không muốn nhìn kĩ dáng vẻ của Vưu Minh Hứa, chỉ nhìn qua thôi là đã khiến anh không thể chịu đựng được. Bởi vậy mặt anh càng thêm lạnh lùng, hàng mày rậm nhíu chặt, khiến cả người nhìn như vô cùng cố chấp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận