Chờ Tôi Có Tội

Dù Ân Trần chán nản song đầu óc vẫn nhanh nhạy như cũ, nếu không khi trước anh ta cũng không thể kiếm được một món tiền kếch xù đến thế, chỉ là số đen mà thôi. Rất nhanh, anh ta đã nhận ra người phụ nữ này có chút kì lạ.

Cô làm nghề đó nhưng anh ta chưa từng thấy cô đưa đàn ông về nhà. Tất nhiên, cũng có những lúc bắt gặp cô trang điểm lòe loẹt, ăn mặc hở hang. Vậy nên đêm đó, anh ta đứng trên ban công lạnh lùng nhìn cô không biết uống rượu với ai mà say khướt, bước loạng choạng lên cầu thang.

Nhưng ngày hôm sau, khi anh ta làm mặt lạnh bê mấy quả táo tươi đến gõ cửa nhà cô, lại thấy cô vô cùng tỉnh táo, thần sắc ôn hòa, khác hoàn toàn với người phụ nữ thác loạn đêm qua. Cô cầm táo lên, cắn một miếng, nói: “Cảm ơn Tiểu Trần.” Còn khi anh ta bước ra khỏi nhà cô, trong tay thường nhiều thêm một chai sữa.

Ân Trần của khi đó vẫn chưa biết chính vì vóc dáng, tuổi tác của mình hoàn toàn không phù hợp với đặc trưng của gã sát thủ kia, nên Vưu Nhuy Tuyết mới đối xử khoan dung với anh ta như vậy. Trong mắt Vưu Nhuy Tuyết 31 tuổi, Ân Trần mới ngoài đôi mươi chẳng qua chỉ là một cậu bé không có nhà để về mà thôi.

Nhưng anh ta không muốn bị cô xem là đứa trẻ.

Thời gian đó, anh ta bắt đầu biến thành cái đuôi nhỏ của cô. Anh ta là kẻ nghèo rớt mồng tơi, từng đói khát hai ngày liên tục. Cũng không biết là ôm thứ tâm lý báo thù và vô lại nào mà bắt đầu sang nhà cô ăn chực. Nhưng ăn xong sẽ lẳng lặng cướp đồ, dọn dẹp nhà cô sạch sẽ từ trong ra ngoài. Một khi anh ta kiếm được tiền sẽ ném hết sang nhà cô. Khi đó, Vưu Nhuy Tuyết sẽ dùng ánh mắt bất lực của người lớn nhìn trẻ nhỏ để nhìn anh ta, cuối cùng nói một câu: “Tôi giữ thay cậu.”

Chỉ là về sau, cô đã không còn cơ hội trao lại khoản tiền này cho anh ta.

Vưu Nhuy Tuyết dùng thân phận giả, một mình điều tra án ở Tương Thành thực ra cũng rất cô đơn. Cô là bà mẹ đơn thân, cũng không thân thiết với ai dù là những đồng nghiệp đồng sinh cộng tử. Còn Ân Trần – một chàng trai xinh đẹp, gầy còm, cả người như mọc đầy gai này đã lấp đầy lỗ hỏng nào đó trong tim cô. Vả lại nói thật lòng, cô cũng có lòng riêng, mai phục trong khu ổ chuột mà hung thủ có khả năng xuất hiện, có một cậu nhóc như Ân Trần bầu bạn, cô có thể giảm được rất nhiều sự quấy rối không cần thiết, đồng thời cũng không trở nên quá khác biệt. Còn đối với những lời đồn đại bóng gió về quan hệ của hai người từ miệng những kẻ xung quanh, cô căn bản chẳng hề để bụng.

Ân Trần dường như cũng chẳng để tâm, luôn miệng gọi cô là “chị Vưu.” Thỉnh thoảng có gã đàn ông nào mù mắt tính chòng ghẹo Vưu Nhuy Tuyết, Ân Trần với cơ thể cao lớn, đã có da có thịt sẽ sầm mặt tiến lên trước che chở cho cô, không ít người đều chùn bước.


Do vậy, hai người vốn là bèo nước lại như một cặp chị em quái dị, cứ chăm sóc lẫn nhau như vậy.

Có một lần, quên mất đã nói đến đâu, Ân Trần bất chợt hỏi: “Chị có bạn trai chưa?”

Vưu Nhuy Tuyết bình tĩnh đáp: “Tôi kết hôn rồi.”

Ân Trần: “Ồ. Vậy sao chưa từng thấy chồng chị đâu?”

Vưu Nhuy Tuyết không đáp lại câu hỏi của anh ta mà nói: “Tôi có con rồi, là một bé gái, năm nay 7 tuổi, chỉ là không để nó sống bên mình.”

Nhắc đến con gái, Vưu Nhuy Tuyết để lộ ra thần sắc dịu dàng trước nay chưa từng có, tựa như đó là một chuyện cực kỳ tốt đẹp. Ân Trần cũng không biết vì sao lại khắc ghi điều này trong lòng. Cô có con rồi, là một cô con gái, 7 tuổi rồi.



Cho nên, Ân Phùng nói không sai. Vưu Minh Hứa mãi mãi không thể thực sự thay thế cô ấy, cũng không phải lựa chọn đúng đắn nhất của anh ta.

Anh ta cũng không dám chắc, nếu thực sự có khoảnh khắc đó, bản thân liệu có ra tay giết chết đứa con của cô ấy hay không.

Cô ấy là sự dịu dàng duy nhất của anh ta trên cõi đời này.

Nghĩ xong, Ân Trần mới phát hiện mình vừa thất thần bèn tự lên tiếng cảnh tỉnh bản thân. Nhìn Ân Phùng qua kính chiếu hậu, thấy anh vẫn đang rệu rã, thần sắc bình thường, không nhìn ra được là cố ý dụ anh ta nói chuyện. Ân Trần thầm hừ lạnh một tiếng, không phân tâm nghĩ chuyện quá khứ nữa, đôi mắt lạnh băng tập trung nhìn chằm chằm màu đen đặc phía trước mặt.

Ai ngờ qua một lúc, Ân Phùng lại mở miệng: “Anh, anh hận bố mẹ không?”

Ân Trần cười nhoẻn, nói: “Chú mày thì sao?”

“Tôi hận.”


Ân Trần không đáp.

“Đây là số mệnh của hai chúng ta.” Ân Phùng lẩm bẩm như đang tự nói một mình.

Ân Trần cười hừ một tiếng: “Chú mày tin mệnh?”

“Tôi tin, nhưng không phục.”

Ân Trần lặng thinh một chốc, không đón lời.

Lúc sau, Ân Trần hỏi: “Chú mày không lo lắng cho bản thân chút nào?”

Ân Phùng đáp: “Cầu được ước thấy, có gì phải lo lắng.”

Ân Trần cười hừ: “Chú mày đúng là một lòng một dạ với cô nhóc đó.”

Ân Phùng đáp: “Cũng giống anh với Vưu Nhuy Tuyết, hai mươi năm sau, thậm chí một đời, trái tim tôi cũng sẽ không thay đổi. Không gì có thể thay thế được cô ấy.”

Ân Trần lại tiếp tục im lặng.

Hiện giờ anh ta chắc chắn là Ân Phùng cố ý. Thằng nhãi này trước nay luôn vô cùng nham hiểm. Lặng thầm ra chiêu tàn độc với người khác, dù hiện tại đã lọt vào tay anh ta, bò cũng không bò nổi nhưng cũng sẽ không chịu yên phận.


Anh ta đã theo Phạm Thục Hoa học tâm lý tội phạm một khoảng thời gian. Anh ta cũng nắm rõ diễn biến tâm lý của bản thân sau khi phải gánh chịu biến động to lớn – kẻ trừng phạt bị hủy diệt, tâm trạng dễ kích động là điều rất bình thường. Còn Ân Phùng nhắc đến Vưu Nhuy Tuyết, một lần nữa khiến tâm tư của anh ta có chút lung lay. Nỗi đau cầu mà không được, trái tim chất đầy yêu và hận của thời niên thiếu, và cuối cùng dáng vẻ cô nằm trên cáng, bị vải trắng che mặt, khắp mình mẩy bê bết máu dường như vẫn hiển hiện ngay trước mặt. Ân Trần bỗng thấy cổ nghẹn ứ, những cảm giác xa xôi, vốn đã gần như phai nhạt hóa ra vẫn nhói tim đến thế. Anh ta định thần, thét lên: “Im miệng. Nói thêm một chữ nữa, tao đánh gãy chân mày trước. Về sau chỉ có thể bò trước mặt tao, thú vị lắm phải không?”

Ân Phùng ngoan ngoãn không lên tiếng nữa.

Khoang xe bỗng lặng ngắt như tờ.

Tại nơi Ân Trần không thể nhìn thấy được, duy chỉ có đôi mắt sâu thẳm, trầm lặng của Ân Phùng là chứa đầy suy tư.

Thế nên trong màn đêm đã được định sẵn là không bình lặng, một chiếc xe, hai anh em, một kẻ là dao thớt, một người là cá thịt, ai nấy đều ôm một bụng tâm tư, tiếp tục lặng lẽ tiến về phía trước rất lâu.

Lâu đến mức Ân Phùng cũng có chút thẫn thờ, lòng nghĩ: Ân Trần đã gần như phát điên, bất cứ lúc nào cũng có khả năng ngọc nát đá tan. Đời này có lẽ thực sự không gặp lại Vưu Minh Hứa được nữa chăng?

Nhưng suy nghĩ tối tăm chỉ vụt lên rồi biến mất. Thoáng chốc, anh đã nhớ đến ánh mắt như băng tuyết ngưng đọng của cô khi mình và cô trao đổi, nhớ đến vệt nước mắt nơi khóe mi của cô. Anh liền biết, cô chắc chắn sẽ đến, chắc chắn sẽ tìm được anh. Điều anh cần làm chỉ là tin tưởng và chờ đợi.

Đợi cô trở về, đợi trời hửng sáng, tin vào năng lực của cảnh sát. Thậm chí… khóe môi anh bất giác cong lên, đợi sự bộc phát của người phụ nữ đó, thần vũ uy phong đại sát tứ phương giống như quá khứ, thay Vưu Anh Tuấn đánh đuổi toàn bộ yêu ma quỷ quái, đưa anh về nơi an toàn, từ đó về sau sẽ không còn sợ hãi và bi thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận