Cho Tôi Một Bát Cháo

Mặt đối mặt cùng hắn ăn đồ Tây, hiển nhiên, kẻ mới từ nước ngoài trở về – Long Hành Thiên – ăn uống thật chú ý lễ nghi, động tác dùng bữa tao nhã như thân sĩ.

Để hai người ở chung thoải mái, hắn còn cố ý tìm phòng riêng rồi cho nữ phục vụ lui xuống. Tuy thế, Chu Châu vẫn cảm thấy toàn thân gượng gạo.

Vô cùng gượng gạo.

Lúc cầm dao nhỏ cắt bò bít tết đã được chuẩn bị từ lâu, bị hắn mỉm cười nhìn, vì quẫn bách, Chu Châu sắc mặt có chút ửng đỏ.

Cắt xong miếng bít tết nhẹ nhàng đẩy qua, sau đó nhấc lấy đĩa trước mặt Chu Châu, Long Hành Thiên cúi đầu cười khẽ, bắt đầu xử lí tiếp. Chu Châu có thể thấy rõ khi hắn đưa bò bít tết vào miệng, động tác gần như hoàn mĩ.

“Cậu trông có vẻ rất khẩn trương.” Hắn lau tay xong, đưa ly rượu đỏ qua, “Tôi mời cậu ăn cơm chỉ là muốn hiểu nhau chút, dù sao về sau cần làm việc với nhau. Cậu cứng người như vậy, làm cho tôi cảm thấy mình như kẻ mặt người dạ thú bắt ép cậu.”

Chu Châu ngẩn người, lúc này mới nhẹ mỉm cười.

“Thật xin lỗi, tuy rằng ngoài miệng tư tưởng thoáng, nhưng thật ra tôi vẫn khá căng thẳng.”

Long Hành Thiên hiểu rõ, cười cười: “Tôi thích sự thẳng thắn của cậu. So với mấy kẻ trốn tránh đồng tính luyến ái như ôn dịch, cậu đã rất bình tĩnh.”

Nhìn thấy hắn tươi cười hơi cô đơn, Chu Châu trong lòng lại có chút không thoải mái.

“Tôi thật sự cảm thấy tính hướng của một người là tự do, người ngoài không có tư cách can thiệp, anh chỉ cần vui vẻ là tốt rồi, người luôn vì mình mà sống, không phải sao?”

“Rất nhiều người không nghĩ như vậy.” Long Hành Thiên cười cười, “Khi tôi ở nước ngoài, có những người đồng tính luyến ái trực tiếp ở trên đường cái ôm hôn, cách vách lại có một đôi làm tình không đóng cửa sổ, bởi nơi đó hôn nhân đồng tính là hợp pháp, khả năng tiếp thu của mọi người cũng tự nhiên mà cao hơn chút. Hoàn cảnh bất đồng, tư tưởng quan niệm cũng không giống, giới đồng chí trong nước vẫn cúi đầu rất thấp, thậm chí có người dùng hôn nhân để che dấu, không có biện pháp.” Có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai, hơi hơi dừng lại: “Lúc trước khi come out (*), ba tôi đem tôi nhốt tại trong phòng ba ngày không cho cơm ăn, bảo tôi sửa đổi. Tôi nói với ông, trừ khi ông làm cho tôi thành thái giám, nếu không tôi không sửa đổi được, tôi đúng là với phụ nữ không có dục vọng.”

(*) “come out” nghĩa là “công khai”, “bày tỏ” tình trạng đồng tính của mình cho người khác biết

Bị lời nói thẳng thắn của hắn khiến cho có chút xấu hổ, Chu Châu dời đi tầm mắt, cúi đầu uống rượu.

Chết tiệt, trên bàn cơm mắc gì muốn thảo luận vấn đề dục vọng chứ?

Nhưng làm cụt hứng người ta cũng không hay lắm, đành phải nhẹ giọng ứng phó nói: “Có thể thế hệ trên chúng ta, tư tưởng tương đối hơi bảo thủ.”

Long Hành Thiên gật đầu: “Tôi có thể hiểu, nên khi ông trong cơn tức giận đuổi tôi ra nước ngoiaf, còn tuyên bố phải trục xuất khỏi gia môn, tôi cũng không hề oán hận một câu.”

“Vậy sao anh lại trở về? Có lẽ, anh có thể ở nước ngoài kết hôn.”

“Tôi không có hứng thú với người ngoại quốc cơ bắp lông lá, tôi thích đàn ông phương Đông thuần khiết.” Dừng một chút, nói bổ sung: “Giống như cậu vậy.”

Bị ánh mắt hắn làm cho hoảng sợ, Chu Châu vội vàng cúi đầu gặm bò bít tết, lại nghe từ trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ: “Tôi chỉ là so sánh, cậu đừng căng thẳng như vậy. Không phải người trong phạm vi tôi sẽ không dụ dỗ, hơn nữa tôi là người có lý trí, cho dù thật sự có hảo cảm với cậu, cũng sẽ không bắt buộc cậu làm gì.”

“Ừhm…”

Chu Châu rầu rĩ gật gật đầu, thật không hiểu nổi, tại sao mình phải cùng ông chủ ở trên bàn cơm thảo luận đề tài đồng tính luyến ái? Còn tăng đến độ cao cùng chiều sâu kiểu này.

“Ba tôi mãi đến năm nay mới tha thứ, đón tôi trở về, bởi, tôi mang về một đứa con.”

Chu Châu khiếp sợ giương mắt nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn nháy mắt trở nên dịu dàng: “Tôi gạt ba tôi nói, nói là tôi với phụ nữ sinh con, kỳ thật, là nhận nuôi đứa nhỏ về.” Khe khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Người già mà, muốn ôm cháu trai nhiều năm rồi, tôi đây con một cũng không muốn đối nghịch với ông, chiều theo ý ông cũng tốt, hơn nữa, gia nghiệp cũng cần kế thừa.”

“A… Đúng vậy, rất tốt.” Thật sự nghĩ không ra lời đáp lại, Chu Châu đành phải chọn cách ậm ừ cho qua.

Người đàn ông trước mặt đây chưa tới ba mươi, yêu người cùng giới chưa nói, thế mà còn dẫn trẻ nhỏ về nhà nuôi…

Việc hết hồn như vậy vì sao cố tình nói cho mình biết?

“Tôi cho cậu biết chuyện này, chính là trước tiên tiêm phòng ngừa thôi, về sau cậu đến nhà tôi thấy thằng nhóc thối kia cũng không cần kinh ngạc.”

“Ừm……” Chu Châu trầm mặc một lát, hiếu kỳ hỏi: “Con của anh mấy tuổi?”

“Tám tuổi, trên lớp năm hai. Rất nghịch ngợm, rất đáng ghét, mỗi ngày chơi cái gì game online, còn vô đó lấy vợ.”

Chu Châu không khỏi nở nụ cười, nghe hắn nói như vậy, đứa bé kia thật thú vị. Chỉ là tám tuổi…Có phải hơi quá lớn hay không?

Vốn còn tưởng rằng là một đứa bé, có thể ôm vào trong ngực xoa bóp xoa bóp —— đáng chết, mình cũng chỉ là trợ lý, cũng không phải bảo mẫu, nghĩ chuyện này để làm gì.

Sau khi ăn xong, Long Hành Thiên thanh toán tiền, muốn đưa Chu Châu về nhà, bị Chu Châu cười cự tuyệt.

Chu Châu bởi vì vừa rồi rất xấu hổ, dùng lý do uống rượu, có chút say, đi trên đường bước chân hơi lảo đảo, bị Long Hành Thiên nhẹ nhàng nhấc lên, sau đó nhét vào trong xe.

“Cậu say.”

Có lẽ đúng là do say rượu, Chu Châu chung quy cảm thấy được ánh mắt hắn nhìn mình hết sức dịu dàng, nơi hai người tiếp xúc trở nên nóng rất nóng.

“Xem ra cậu không hay uống rượu.” Long Hành Thiên khởi động xe, mở nhạc êm dịu, “Tôi giúp cậu chỉnh chỗ ngồi một chút, cậu dựa vào mà ngủ một lát.”

Hắn cúi người xuống, cánh tay theo bên hông mình vòng qua, sau đó chỉnh thấp chỗ ngồi, Chu Châu chỉ cảm thấy một hương thơm nhàn nhạt theo động tác của hắn phả vào mặt, hỗn hợp mùi nam tính của đàn ông, giữa mơ hồ, nhìn thấy ánh mắt hắn mỉm cười, còn gần ngay trước mắt, khẽ nhếch môi, hô hấp phả ra hơi nóng.

“Ngủ đi, như vậy sẽ thoải mái hơn.”

Chu Châu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhưng không ngủ, chung quy cảm thấy khi ở chung một mình với hắn, có loại áp lực vô hình bao phủ bản thân.

Mercedes đen trên đường chậm rãi đi, bên đường ngọn đèn sáng chói, ở trên cửa sổ toả ánh sáng mơ hồ.

Chu Châu nhắm mắt lại.

Bên trong xe âm nhạc bồng bềnh êm ái, độ ấm điều hòa cũng hết sức thoải mái, có điều, bầu không khí im ắng trầm xuống như vầy, Chu Châu chẳng những không có chút nào buồn ngủ, ngược lại bởi căng thẳng mà một thân mồ hôi.

Con đường này cũng không phải hướng đi nhà mình, hắn muốn dẫn mình đi đâu?

Nội tâm có chút không yên lẫn bối rối, cũng không biểu hiện rõ ràng ra ngoài, đành phải nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Sau một lát, người đàn ông bên cạnh lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại, bởi vì sợ ảnh hưởng đến Chu Châu đang “ngủ”, tận lực hạ thấp thanh âm.

“Đại lộ Trung Quốc đi như thế nào? Tôi ở đường Bắc Kinh, hửm? Đi nhầm hướng? !”

Người đàn ông bởi kinh ngạc, âm cuối hơi hơi nâng lên, lại bởi sợ ảnh hưởng đến người bên cạnh, lập tức đè giọng xuống: “Cậu cười cái gì mà cười, tôi vừa trở về địa hình không quen thì sao? Đưa người về nhà lạc đường thực dọa người đúng không, cậu hãy bớt nói nhảm đi, nói cho tôi biết phải làm sao. Bản đồ di động? Tôi xem được bản đồ di động, địa lý trung học cũng sẽ không trượt! Ha, quẹo phải, đến con đường công sở phía trước, sau đó…”

Chu Châu cảm giác được xe ở ngã tư đường ngừng lại, sau đó quẹo phải, thay đổi tuyến đường.

Nhẹ thở ra, đồng thời, trong lòng không khỏi có chút buồn cười, người đàn ông này, thật sự là “bệnh sĩ chết trước bệnh tim”, lạc đường còn làm bậy, cứ như ruồi không đầu ấy.

Hắn không muốn đánh thức mình để hỏi đường, gọi điện thoại cũng tận lực hạ giọng, chỉ là động tác đơn giản vậy thôi, nhưng lại làm cho Chu Châu trong lòng sáng lên một tia ấm áp.

Vì thế mở to mắt, quay về phía hắn nhẹ cười cười, “Tôi ngủ đã lâu sao, còn chưa tới à?”

Đã thấy người kia vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vừa rồi đường kia có đua xe, tôi buộc đi đường vòng lớn.”

Chu Châu cười khẽ gật đầu, “Bên này quẹo trái, gần một chút.”

“Ừ.” Người đàn ông ngoan ngoãn dựa theo chỉ thị của Chu Châu, nhanh chóng lái trở về đại lộ Trung Quốc, tới chỗ Chu Châu, một khu nhà nhỏ.

“Muốn đi vào ngồi một chút không.” Chu Châu lễ phép hỏi.

Long Hành Thiên lắc đầu cười nói: “Tôi phải trở về nấu cơm cho nhóc thúi kia, tạm biệt, nghỉ ngơi tốt, ngày mai nhớ kĩ đúng tám giờ đi làm, tôi vẫn luôn không dễ tính với nhân viên đi trễ.”

“Được.” Vừa định xuống xe, lại bị hắn nhẹ kéo tay, “Ghi lại số của cậu chút, tiện cho việc liên lạc.” Sau đó đem di động đưa cho Chu Châu.

Hai người lưu lại số của nhau, Long Hành Thiên đột nhiên kéo Chu Châu qua, sau đó ở trên trán, nhẹ nhàng ấn xuống nụ hôn, “Ngủ ngon.”

Hôn xong lúc sau, Long Hành Thiên nghênh ngang lái xe đi, để lại Chu Châu đứng đực tại chỗ, choáng váng.

Người ở nước ngoài lâu, cũng quen loại lễ nghi hôn chào này sao?

Bất đắc dĩ sờ sờ vị trí bị hắn hôn qua, xoay người về nhà, lại thấy khoảnh khắc tiếp xúc vừa rồi, tim tựa như ngừng đập, cảm giác quái dị.

Về đến nhà sau, Văn Bân như trước ôm máy tính chơi game online, Chu Châu lại chui đầu vào phòng tắm.

Bởi vì cùng người đàn ông kia một mình ở chung quá mức căng thẳng, người toát ra một tầng mồ hôi, dính vào quần áo rất khó chịu, Chu Châu nằm ở bồn tắm lớn vừa tận tình hưởng thụ cảm giác tuyệt vời của làn da được ngâm trong nước ấm, vừa tắm rửa nhẹ nhàng chà xát tắm toàn thân.

Đột nhiên nghe được âm thanh có người đá cửa, như bạo quỷ tiến vào, ngoài Văn Bân còn có ai.

Chu Châu mặt nhăn mày nhíu, “Chuyện gì?”

“Anh có điện thoại! Tui đang ngồi máy tính đánh quái, một đám quái vật vây quanh tui, anh nếu không ra tui sẽ chết đó!”

Chu Châu không nhìn cậu, tắm rửa tiếp, không tính bắt máy.

“Đệt, chết rồi.” Văn Bân rống lên một tiếng, sau đó cầm điện thoại lên nghe, sờ sờ cổ, kỳ quái nói: “Ưm, tìm Chu Châu à, Chu Châu nhà tui vừa rồi quá mệt mỏi, đang tắm rửa.”

Sau đó cố ý hạ thấp thanh âm hướng về phía bên kia điện thoại nói: “Chu ca, tắm xong chưa, tui chờ thật là sốt ruột nha, trải giường cẩn thận rồi nha, anh nhanh lên thôi ~”

Nói xong, cúp điện thoại, giẫm đôi dép lê, trở lại trước máy tính tiếp tục giết quái.

Chu Châu rất nhanh đã tắm xong, quấn khăn tắm ra cửa, lấy di động trên bàn nhìn bản thông tin ghi lại, điện vừa rồi là Long Hành Thiên.

Có chút xấu hổ gọi lại, “Giám đốc Long tìm tôi có việc? Tôi vừa rồi đang tắm.”

“Không có việc gì không thể tìm cậu?” Bên kia thanh âm lạnh lùng, dường như có chút tức giận, trầm mặc một lát sau, ngữ khí mới dịu lại: “Gọi tên tôi là tốt rồi, xưng hô giám đốc Long này, không thích hợp từ trong miệng cậu nói ra.”

Tuy hắn luôn mãi cường điệu, nhưng Chu Châu đúng là kêu không quen, Hành Thiên ư, còn ghê tởm buồn nôn hơn.

“Ưm……Anh tìm tôi, chuyện gì?”

Bên kia tựa hồ khe khẽ thở dài, sau đó thấp giọng nói: “Nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp.”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Chu Châu để điện thoại di động xuống, lại nghe tiếng kêu kinh ngạc: “Giám đốc Long?”

Là Văn Bân tò mò chạy đến cửa phòng ngủ, như trước ăn mặc lộ ra mảng lớn ngực trong áo ngủ, lôi thôi giẫm lên dép lê, “Anh qua phỏng vấn rồi à, nhanh như vậy đã được theo hầu giám đốc, còn được người ta liên lạc đến?”

“Ừm.” Chu Châu nhẹ nhàng cười cười, “Giường tốt lắm, cậu không phải chờ thật sự sốt ruột sao, lại đây.”

Văn Bân bất mãn, “Tui cũng không phải đồng tính luyến ái, lên giường anh để làm chi?”

Chu Châu trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Vậy cút.”

Văn Bân mặt dày cười hì hì ngồi lại, tay khoát lên trên vai Chu Châu: “Tôi muốn nói cho anh biết một tin tức tốt, tôi, không cần tìm việc làm.”

“Hửm? Cậu muốn làm ký sinh trùng với tôi?”

“No, no.” Văn Bân lắc đầu xua tay, “Nghe nói có giáo sư yêu mến tui, muốn tui theo ông làm nghiên cứu sinh.”

Văn Bân vẻ mặt cao hứng phấn chấn: “Đã sớm nói, là vàng sớm hay muộn sẽ sáng lên.”

“Lượng kim ngầm của cậu cũng quá thấp đi, phát quang mỏng manh tựa như đom đóm cháy.”

“Đết, lửa đom đóm sao có thể so với tui.”

Chu Châu cười cười, sau đó nghiêm túc hỏi: “Vị giáo sư nào thế, tại sao lại để ý cậu vậy?” Ánh mắt vòng quanh bộ dạng lôi thôi lếch thếch của Văn Bân, cuối cùng ngừng lại ở nửa trên lộn xộn của cậu ta.

“Yên tâm, ông già hơn năm mươi, nhất định là nhìn trúng tài hoa của tui thôi. “Kiêu ngạo hất đầu lên, nhếch miệng cười nói: “Chương trình học tui đều đã biên soạn xong, học kỳ sau mới đi đến chỗ ổng báo danh, những ngày kế rất chi nhàm chán, tui sẽ tiếp tục chơi game online, anh không ý kiến chứ?”

Nghe cậu vừa nói như thế, Chu Châu hơi chút yên tâm chút, thần sắc cũng dịu xuống

“Không ý kiến, ngày mai tôi bắt đầu đi làm, ban ngày cậu muốn lăn qua lăn lại như thế nào đều được, buổi tối không được quá trễ.”

“OK, không thành vấn đề.” Văn Bân vẻ mặt cảm kích, vỗ vỗ vai Chu Châu, sau đó lại đột nhiên nghĩ đến cái gì nói: “Anh hiện tại không có việc gì nhỉ? Tui đi tắm rửa, anh có thể giúp tui nhìn máy tính chút không?”

“Làm gì?”

“Tui biệt hiệu Hào Hoa Phong Nhã, đang ở vùng ngoại ô tự động đánh quái, nhỡ internet chập, anh cho tôi thêm chút máu, ấn cái phím F3 kia là được, cám ơn nhiều nha!”

Văn Bân nói xong, không đợi Chu Châu đồng ý, liền tự động vào phòng tắm.

Chu Châu bất đắc dĩ nhún nhún vai, sau đó tới phòng ngủ Văn Bân, chỉ thấy trong máy tính nick Hào Hoa Phong Nhã kia cũng không đánh quái, mà là, quỳ rạp trên mặt đất bày ra tư thế “Ngã gục”, cột máu ở góc trên bên trái trống rỗng.

“Văn Bân, cậu đây là đã chết phải không hả?” Chu Châu hỏi.

Trong phòng tắm Văn Bân lại bởi vì tiếng nước quá lớn không có nghe rõ ràng, chỉ đáp lại câu: “Tùy ý anh, giúp tôi nhìn điểm thành tựu!”

Chu Châu tưởng ý là giúp cậu xem thi thể, vì thế ngồi ở trên ghế xoay, nhàm chán nhìn chằm chằm thi thể kia.

Đột nhiên, trước mắt một trận quang mang đẹp mắt, chỉ thấy một nam tử mặc Hán phục hoa lệ, ngừng lại ở thi thể Văn Bân.

Đỉnh đầu của người nọ viết “Túy Thanh Phong”.

Hắn gửi lên một tin ở cửa sổ phụ cận.

“Thật có lỗi, vừa rồi lại không cẩn thận giết cậu, cơ mà ấy, tôi tự mình động thủ, dù sao so với việc cậu bị một đám quạ đen cắn chết vẫn tốt hơn, đúng không?”

Chu Châu không để ý đến hắn.

Không ngờ người nọ “Giải thích” vẫn chưa xong, “Thực xin lỗi, trang bị của cậu thối nát quá, tôi cũng không nghĩ là mới chỉ phóng cái kỹ năng quần công cấp thấp nhất mà cậu đã cùng đám quạ đen cả thẩy gục xuống, lực phòng ngự của cậu với quạ đen không khá hơn là bao, làm cho tôi rất chi là ngoài ý muốn.”

Chu Châu xem không hiểu lắm, như trước không để ý đến hắn.

“Sorry, tôi gọi người hồi sinh cậu lại.”

Chu Châu cảm thấy Túy Thanh Phong rất lễ phép, thật có lỗi, thực xin lỗi, còn sorry, đổi thuật ngữ giải thích, người ta cũng rất vất vả.

Vì thế đánh một hàng chữ qua.

“Không có việc gì, đã chết thì chết thôi, nằm úp sấp nghỉ ngơi một lát rất tốt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui