Lục Phỉ Chi giẫm lên những vệt sáng, đẩy cửa bước vào sân.
Y chỉ thấy bên trong phòng bếp ánh sáng đèn dầu mỏng manh, khói bếp lượn lờ.
Y đã quen nhìn hình ảnh người kia đứng trong phòng bếp, đưa lưng về y không biết đang thái món gì.Mọi uể oải sau một ngày luyện tập xông tới như thủy triều, sống lưng đang ưỡn thẳng tắp của y nháy mắt sụp xuống.
Lục Phỉ Chi lết chân bước vào, y cảm giác toàn thân đau nhức muốn chết, đành ngả người cái ‘’ầm’’ xuống ghế dài ngoài sân.
Y giống như một chú chim bay mệt về tổ, hận không thể hóa về nguyên hình rỉa lông nghỉ ngơi.Tạ Miên bước ra từ trong bếp, ngửi thấy hương hoa sơn trà mơ hồ trong không trung: “Hôm nay ngươi đi cùng A Oanh sao?”Lục Oanh thích huân quần áo trong hương hoa sơn trà, mùi thơm ngào ngạt nhưng không lưu lại trong không trung quá lâu, nếu vẫn còn dính trên người Lục Phỉ Chi thì hẳn hai người mới tách nhau ra.Lục Phỉ Chi rất mệt, y không muốn mở miệng nói chuyện, chỉ rầm rì một tiếng.Tạ Miên sờ đầu Lục Phỉ Chi: “A Oanh đã đến tận đây rồi, sao không mời muội ấy vào ăn?”“Thật ra ta có nói với nó, nhưng nó bận… tu hành, không tiện vào.” Đương nhiên Lục Phỉ Chi biết Tạ Miên sẽ không tin, y lầm bầm: “Tại sao muốn nó đến đây chứ, có phải nấu cho nó ăn đâu!”Tạ Miên bất đắc dĩ nói: “Dù sao muội ấy cũng nhỏ hơn ngươi, vẫn còn là một tiểu cô nương, ngươi cần gì phải so đo với muội ấy?”Lúc hắn mới đến thành Triều Phượng, Lục Oanh mới bảy tuổi, nhiều năm qua hắn vẫn luôn đối xử với nàng như muội muội ruột.Tình cảm giữa Lục Phỉ Chi và Lục Oanh khá tốt, nhưng không hiểu sao vừa gặp nhau đã gà bay chó sủa.
Lần trước Tạ Miên vô tình gặp được Lục Oanh, nàng còn làm nũng đòi ăn mứt táo nên hắn mới đưa người về đây.
Kết quả Tạ Miên mới ra ngoài tìm nguyên liệu, Lục Phỉ Chi đã mạnh bạo trói người đem về phòng y, còn buộc tóc Lục Oanh theo kiểu phức tạp nhất vào thành giường.
Ai cũng biết Lục Oanh yêu quý mái tóc đen nhánh của nàng nhất, nàng sợ làm tóc bị hỏng nên vẫn luôn cố gỡ đến nửa đêm mới xong.
Sau đó Lục Oanh chạy suốt đêm về nhà cáo trạng với phụ mẫu, đến nay Tạ Miên vẫn thấy có lỗi trong lòng.“Tiểu cô nương tiểu cô nương tiểu cô nương, ngươi chỉ biết đến tiểu cô nương thôi à?” Lục Phỉ Chi không vui: “Có phải ngươi muốn tìm cô nương không?”Vốn chỉ thuận miệng nói bậy nhưng Lục Phỉ Chi đã bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ.
Y lập tức ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Tạ Miên: “Không cho phép ngươi nghĩ đến nữ nhân!”Tạ Miên: “…”Tạ Miên mặc kệ y, đứng dậy đi đến phòng bếp.Lục Phỉ Chi cho là hắn không thèm để ý chuyện này, y vội đuổi theo sau lải nhải: “Ngươi ngẫm lại xem những đại năng đã phi thăng có người nào lập gia đình đâu? Yêu đương thì có gì tốt? Ham muốn thế tục vừa không thú vị vừa mất thời gian!”“Kết đạo lữ với nữ nhân còn phiền hơn! Các nàng vừa phiền phức vừa yếu ớt, mà ngươi có tưởng tượng được không, tại sao các nàng lại muốn ngươi dành thời gian tu hành để bồi nàng?!” Thấy Tạ Miên không đáp lại, Lục Phỉ Chi càng sốt ruột hơn, y vắt óc suy nghĩ lời lẽ thuyết phục hắn.
Y chưa bao giờ nghiêm túc đi nhớ lại những cô nương từng lướt qua đời mình như thế.Đột nhiên, y nhớ ra tính tình Tạ Miên khá trầm tĩnh, thường hay quan tâm những tiểu cô nương dịu dàng khéo léo.
Lục Phỉ Chi vội nói: “Ngươi đừng thấy các nàng dịu dàng mà tưởng thật, là giả cả đấy! Con nhóc Lục Oanh đáng ghét nhất, chưa biết nói đã học được cách giả vờ đáng thương để mách lẻo cha mẹ! Cả y tu mẫu thân ta giới thiệu lần trước nữa chứ, gì mà tính tình văn nhã ôn hòa, cuối cùng thì sao? Nói chuyện không hợp thì ra tay đánh người!”Tạ Miên đẩy tên nhóc đang không ngừng xum xoe sau lưng, đặt điểm tâm đặt lên bàn đá.Hai mắt tên nhóc kia trông mong, ngóng nhìn hắn từ phòng bếp ra tận sân viện.
Y đẩy Tạ Miên ngồi xuống bên cạnh bàn, nhất định phải đòi một câu trả lời thuyết phục.Vẻ mặt Tạ Miên bình tĩnh, nhưng nếu đứng đối diện hắn là có thể nhận ra trong mắt hắn đong đầy ý cười: “Vừa phiền phức vừa yếu ớt, có thể phiền hơn thiếu gia nhà chúng ta sao?!”Tạ Miên nhớ lại lúc hắn cứu Lục Phỉ Chi.
Lúc đó y là một thiếu niên mười hai tuổi đang gặp phải truy binh, ngất xỉu ở nơi hoang vu, trên người lấm tấm bùn và bụi đất được hắn nhặt về nhà.Nhắc đến chuyện này, bây giờ Tạ Miên vẫn còn cảm thấy lạ.
Lục Phỉ Chi là người kiêu ngạo, rất quan tâm thể diện, không bao giờ chịu tỏ ra thua kém người khác.
Nhưng lúc mới nhặt về, dường như Lục Phỉ Chi rất sợ hắn.
Mỗi lần Tạ Miên đến gần y đều cảm giác lông tóc người này dựng hết lên, ngoài mạnh trong yếu, nhìn thì hung ác nhưng thật ra rất muốn giấu mình vào trong chăn mà run rẩy.Tạ Miên còn tưởng y từng bị hành hạ nên mới cảm thấy thấp thỏm lo âu, trong lòng còn thấy thương cảm.Đáng tiếc, vị đại nhân này vừa quen cửa nẻo lập tức để lộ bản tính, cái này ta không ăn, cái kia ta không mặc! Bề ngoài đẹp bao nhiêu thì tính tình xấu bấy nhiêu, ngay cả Tạ Miên tự nhận là người bình tĩnh, trầm ổn cũng đều có loại xúc động mỗi ngày muốn đánh cho tên nhóc kia một trăm lần.
Y đúng là kiểu người cực kỳ phiền toái, đã vậy còn kiêu căng đỏm dáng, vừa thấy đã biết chính là thiếu đòn.Quả thật sau đó Tạ Miên đã thay giang hồ ra tay “dạy dỗ”y mấy trận… Tạ Miên thu suy nghĩ đang bay lung tung của mình lại, hắn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nói: “Thiếu gia, ta đang nấu dở canh trong kia, nếu ngài không muốn ăn “nồi cháy” thì tránh ra trước được không?”Tạ Miên làm Lục Phỉ Chi sợ chết khiếp.
Chờ đến lúc Tạ Miên đã vơi lửa giận, y vội vã giúp hắn bê canh, vừa ngồi xuống ghế đã tức giận mà uất ức phản đối: “Lúc đầu ta như vậy ngươi cũng đâu có nhân nhượng ta, lại còn đánh ta nữa.
Chẳng lẽ sau này ngươi cũng định đối xử với nữ nhân như vậy?!”“Các nàng không dễ bắt nạt như ta đâu! Ngươi đừng mong đánh được các nàng, chỉ có các nàng đánh ngươi thôi!” Hình như Lục Phỉ Chi vẫn nhớ mãi không quên cái tát kia, y lặng lẽ liếc Tạ Miên, “Ngay cả cha ngươi nương ngươi, huynh đệ tốt nhất của ngươi cũng nói đỡ cho nàng.”Rốt cuộc Tạ Miên cũng phục y, hắn nhấc tay xin tha: “Ta đâu có nói muốn kết đạo lữ với nữ nhân.”Lục Phỉ Chi lập tức ngồi ngay ngắn, ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén: “Vậy nam tử thì sao?”Tạ Miên: “Không có.
Ta không tìm ai, được chưa?”Lục Phỉ Chi cười vui vẻ: “Đúng đó! Yêu đương chỉ có trăm hại mà không một lợi.
Bao nhiêu người vì tình ái mà buồn rầu, tâm ma bộc phát.
Ngay cả cha nương ta, bọn họ ân ái với nhau, rất ít khi tranh chấp nghi kỵ nhưng vẫn làm lỡ việc tu hành.”“A Miên.” Lục Phỉ Chi chăm chú nhìn Tạ Miên, trong ánh mắt ẩn chứa cả bầu trời sao, “Chúng ta cùng nhau phi thăng, được không?”Tạ Miên không nhịn được hỏi: “Nếu ta không phi thăng được thì sao?”“Nhất định có thể.” Không biết Lục Phỉ Chi lấy niềm tin từ đâu mà chắc chắn như thế, nhưng y vội bổ sung: “Chỉ cần ngươi đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện tìm đạo lữ là được.”Tạ Miên: “… Ăn đi.”Ta chỉ khuyên ngươi đừng bắt nạt muội muội ngươi, từ lúc nào lại thành “suốt ngày muốn tìm đạo lữ” rồi?!… Sau khi ăn xong, Lục Phỉ Chi rửa chén.
Tạ Miên ném cho hắn một cái túi thêu màu đỏ.Lục Phỉ Chi nhìn cái túi, tò mò hỏi: “Cái gì đây?”Đây là bước thứ ba trong “kế hoạch” của Hệ Thống – tặng Lục Phỉ Chi trang sức đeo trên người, mang theo tình yêu nồng nàn của ngươi! Dù các ngươi buộc phải xa nhau, y cũng sẽ luôn nhớ đến ngươi, cảm nhận được ràng buộc của ngươi với y.Tạ Miên bình tĩnh nói: “Ta nghe nói Hội Trích Tinh lần này có rất nhiều cao thủ, trong đây có một lá bùa phòng hộ, ngươi đeo đi.”“Xấu quá!” Lục Phỉ Chi tuy ghét bỏ nhưng vẫn đeo lên: “Biết rồi biết rồi.
Ta sẽ cẩn thận.”**********Tiểu kịch trường: Phỉ Chi [uất ức]: Ta cũng là công chúa mà!.