Cho tôi mượn bờ vai của người

 
Chương 11.
 
Lục Diên Bạch rũ mắt xuống nhìn, ngón tay cô vẫn nắm chặt lấy cổ tay áo của anh, tạo ra những nếp nhăn uốn hình sóng nước.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rất nhanh, Từ Diệp Vũ cảm giác được tay áo mà mình đang nắm giật giật, giọng anh trầm thấp lọt vào tai cô.
 
“Em buông tôi ra trước.”
 
Mặc dù cô muốn giả ngốc nhưng cô cũng biết năm chữ này có nghĩa gì.
 
Cô nhăn mũi “kịt” một tiếng, rồi từng chút từng chút, không nỡ muốn tay áo anh ra.
 
Chỉ trong nháy mắt cảm xúc dâng trào giống như viên kẹo mentos thả vào chai nước có ga, bọt khí chua chua như muốn lấp đầy lồng ngực cô.
 
Trái tim chùng xuống như bị ai đó đè xuống.
 
Đám côn đồ kia vẫn còn ở phía sau cô, cô không dám nói, thật ra cô có chút sợ hãi, nhìn thấy anh, vốn dĩ còn cho rằng mình sẽ an toàn hơn…..
 
Thôi, anh không cho cô đi theo thì thôi vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô tự thuyết phục bản thân mình như thế, buộc bản thân mình phải đè xuống tủi thân không đầu không đuôi đang dâng lên kia, khi đang định quay đầu đi…….
 
Lục Diên Bạch lui ra sau hai bước, anh lịch sự đỡ vai cô, đẩy cô lên trước người mình.
 
“Em đi phía trước tôi đi.”
 
Mọi tủi thân đều được đều biến mất, Từ Diệp Vũ ngây ngẩn người, đành để anh đứng sau lưng vốn đã lạnh cứng của mình.
 
Anh không để cô đi, anh săn sóc đứng phía sau cô, anh dùng cách thức im lặng mà vững chắc đứng đó ngăn lại nỗi sợ và lo lắng của cô.
 
Nhiệt độ cơ thể anh có lẽ cũng không đủ ấm, nhưng trong nháy mắt, tựa như được người ta giao cho một năng lực kỳ diệu nào đó, Từ Diệp Vũ có thể cảm nhận được cơ thể đang đông lạnh của mình, từ từ từng chút một ấm lên lần nữa.
 
Gió vô biên trước mặt tựa như một bức tranh, thổi qua vùng đất hoang sơ cằn cỗi không một ngọn cỏ, lúc ấm lúc lạnh, rồi biến những thứ hư hỏng trở thành một bức phong cảnh tuyệt đẹp.
 
Trong lồng ngực như có một con nai, và nó đang chạy điên cuồng quấy phá.
 
Lục Diên Bạch nào có biết trong lòng Từ Diệp Vũ đang nghĩ đến một tác phẩm lớn, anh lùi về phía sau cô một cách tự nhiên, rồi tự nhiên hơi hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn thoáng phía sau.
 
Phía sau có một đám người chỉ cách vài bước, nhìn thấy hai người quen nhau nên cũng không tiến lên.
 
Hơn nữa, Lục Diên Bạch thật sự rất cao, lại có khí chất của giáo sư ngần ấy năm, đám côn đồ thấy có vẻ không ổn nên thấp giọng thảo luận vài câu rồi bỏ đi.
 
Từ Diệp Vũ nhìn phía trước nên cũng không rõ tình huống ở phía sau, nhưng việc có Lục Diên Bạch ở phía sau khiến cô yên tâm một cách khó hiểu, hơn nữa ý tứ vừa nãy khiến có trong lòng cô lơ lửng….
 
Đầu cô nóng lên, cô lập tức cúi đầu rồi mạnh mẽ đi về phía trước.
 
Mãi cho đến khi chỉ còn tiếng gót giày của cô vang lên trong bãi đỗ xe, thì cô mới rốt cuộc hiểu ra và quay lại phía sau nhìn……
 
Tay Lục Diên Bạch chống lên cửa ghế lái phụ, giương mắt lên nhìn cô: “Em đang định đập vào xe của tôi sao?”
 
Cô mới hậu tri hậu giác nhìn theo tầm mắt của mình, ở một góc trước mặt có một đống thanh sắt bị vứt bỏ.
 
…….
 
“Thầy không cần phải nói những lời đặc biệt này đâu,” cô đi qua, “Thầy có thể cứu em từ trong nước sôi lửa bỏng là em đã rất cảm kích rồi.”
 
Sao cô lại không biết anh muốn chọc cô chứ, anh chỉ muốn để cố cảm thấy nhẹ nhàng một chút, không còn khẩn trương lo sợ nữa.
 
Rốt cuộc là người có EQ cao, anh thật sự quá hiểu rõ cách quan tâm đến cảm xúc của đối phương.
 
Đuôi mắt Lục Diên Bạch hiện len ý cười nhàn nhạt, trước sau vẫn như một, lãnh đạm mà ôn nhu.
 
“Nếu em đã hiểu rõ thì nhanh lên xe đi, đưa em an toàn về nhà, tôi mới có thể yên tâm.”
 
Cô tự tẩy não mình 100 lần “Anh ấy đối với cô chỉ giáo viên quan tâm đến học sinh mà thôi,” Từ Diệp Vũ nói: “Thầy đưa em về sao? Sao có thể không biết xấu hổ vậy chứ.”
 
Sau đó bước một chân lên ngồi xuống.
 
Lục Diên Bạch: “……”
 
Đóng cửa bên ghế phụ xong, Lục Diên Bạch đi vòng qua ghế lái.
 
Sau khi xác định hai người đã ngồi xong, anh vừa khởi động vừa hỏi: “Ở đâu?”
 
Từ Diệp Vũ chăm chú nhìn góc nghiêng gần như hoàn mỹ của anh, không chút suy nghĩ nói: “Chung cư Vinh Hòa, tòa nhà số 8, lầu 5 phòng 505.”
 
Sau khi nói xong mấy giây, bầu không khí trong xe lập tức trầm mặc.
 
Động tác tay của Lục Diên Bạch cũng đột nhiên tạm dừng, mí mắt híp lại, nhìn về phía cô.
 
Xong rồi, xong rồi…….
 
Sinh viên trường đại học L hoặc là ở ký túc xá trong trường hoặc là ở ký túc xá ngoài trường.
 
Anh hỏi cô ở đâu, nhất định là hỏi cô ở ký túc xá nào, kết quả cô ngược lại lại thành thật khai báo địa chỉ của mình?
 
Từ Diệp Vũ né tránh ánh mắt của anh, nhìn hướng xe chạy.
 
Này thì tốt rôi, còn nói kỹ càng như vậy nữa, không thể viện lý do nói nhầm được.
 
Lục Diên Bạch chuyển hướng xe chạy, giọng khàn khàn: “Sao không ở trường học?”
 
Từ Diệp Vũ bình tĩnh lại: “Ký túc xá trường quá nhỏ, nhiều người nên không tiện, hơn nữa em còn viết lách…..cần phải yên tĩnh, nên đã cùng một bạn cùng phòng dọn ra ngoài, hoàn cảnh yên tĩnh tiện cho việc sáng tác.”
 
Anh gật gật đầu, thấy cô muốn trốn tránh vấn đề này, cũng có thể là có lý do gì đó không muốn nói, nên anh cũng không tiếp tục hỏi nữa.
 
Sửa vị trí xe, lòng bàn tay anh gõ nhẹ tay lái: “Bây giờ em vẫn còn viết sao?”
 
Từ Diệp Vũ ngây ngốc trả lời một chút: “Vẫn còn viết? Viết lách sao?”
 
Cô lại gật đầu: “Đúng vậy, em vẫn luôn viết, bắt đầu từ lúc cấp 3. Năm lớp 12 vì bận chuyện thi đại học nên không viết, thi đại học xong thì viết cho đến bây giờ.”
 
Anh tựa hồ nghĩ đến chuyện gì, rồi lạnh nhạt nói một câu: “Làm độc giả của em chắc chắn rất hạnh phúc.”
 
Không giống với tác giả mà Lục Uyển Nghi thích, nghe nói trăm ngàn năm vẫn không viết được bộ tiểu thuyết dài, mỗi ngày đều có thể nghe thấy con bé ở nhà khóc lóc kể lể tác giả mà con bé thích đột nhiên biến mất.
 
Mặt Từ Diệp Vũ đỏ lên, vừa kiêm tốn lại vừa tự đắc nói: “Đúng…..đúng là rất hạnh phúc…..”
 
Nếu như là vào hai năm trước.
 
………
 
Sau khi về đến nhà, Hướng Vi thậm chí còn chưa kịp hỏi, đã bị Từ Diệp Vũ ở bên ngoài nhảy ầm ầm đánh thức.
 
Hướng Vi đầu tóc lộn xộn, khoác cái thảm mỏng từ phòng đi ra: “Cho hỏi hôm nay là tết sao?”
 
“Nở hoa rồi.” Từ Diệp Vũ nói.
 
Hướng Vi: ?
 
Từ Diệp Vũ: “Mình nở hoa rồi.”
 
“Mình thấy cậu là bị đụng đầu vào cửa,” Hướng Vi ngồi trên ghế, “Sao nào, còn vui hơn mình ngủ trưa luôn sao.”
 
“Ngủ trưa?” Từ Diệp Vũ vén tay áo lên nhìn: “Bây giờ là mấy giờ mà cậu ngủ trưa?”
 
“Sao nào, sáu bảy giờ không được phép gọi là ngủ trưa à.”
 
Hướng Vi lại nói: “Cậu nhấc tay áo lên xem cánh tay làm gì, cậu đeo đồng hồ sao?”
 
Từ Diệp Vũ sờ sờ mũi cười cười: “Ồ, đúng là không có, mình chỉ tiện thể nhìn thôi, nhìn có chút tao nhã.”
 
Hướng Vi: “…….”
 
Ngồi xếp bằng trên ghế, Hướng Vi nghe Từ Diệp Vũ kể từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ vừa xảy ra một cách sinh động, rồi ách một tiếng: “Trách không được nữ sinh lại dễ dàng thích thầy giáo như vậy, dưới tình huống này thật sự rất dễ động tâm.”
 
“Đúng không,” Từ Diệp Vũ nói, “Đặc biệt là anh ấy đứng ở phía sau mình, còn có nói không đưa mình về tận nhà thì không yên tâm nữa, mình thật sự cảm thấy quá an tâm. Rõ ràng biết đó chỉ là tình cảm của giáo viên đối với học sinh, nhưng cách thức quan tâm che chở này khiến mình không thể nào khống chế được suy nghĩ lung tung….”
 
Hướng Vi cợt nhã nhìn cô: “Nhưng mà Lục Diên Bạch thật sự rất thân sĩ đó, vừa thân sĩ lại săn sóc, kiểu gia giáo và phẩm chất thật sự này không phải là ngày một ngày hai là có được.”
 
Anh luôn kiểm soát rất tốt, quan tâm chân thành nhưng lại không đưa đẩy, cũng không mang chút ái muội hay trêu chọc nào, khiến cô vừa cảm thấy ấm áp lại cảm thấy xa cách.
 
Khiến cô không đủ tự tin để suy nghĩ lung tung.
 
“Xong rồi,” cô thả cuốn sách đắp lên mặt mình, “Tiểu Vi à, mình fall in love rồi (rơi vào lưới tình).”
 
Từ Diệp Vũ vừa nói xong chữ này cũng bị mình chọc cười, tay nhịp nhịp trên đùi, rồi bắt đầu hát sai nhịp bài hát “Tiểu Vi” có khí chất thanh kỳ của những năm đầu: “Tiểu Vi ơi/ cậu có biết mình yêu cậu/mình muốn mang cậu bay lên trời…..”
 
Hướng Vi che tai lại: “Cầu xin cậu tha cho mình, chẳng lẽ cậu muốn có một tình yêu dân dã oanh oanh liệt liệt với mình sao?”
 
Từ Diệp Vũ khựng lại: “Không muốn.”
 
“Tình yêu của mình và Lục Diên Bạch.”
 
Hướng Vi:……..?
 
Từ Diệp Vũ: “Cậu phụ trách chuyện dân dã.”
 
Hướng Vi: “Tuyệt giao, mình chọn thường ngày.”
 
/
 
Lại bình thản ngủ qua một đêm, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Từ Diệp Vũ xuyên qua tấm màng ngoài cửa sổ thấy những tia nắng, bỗng nhiên có cảm giác vỡ òa.
 
Hình như có cái gì đó được hình thành mà cũng hình như không giống.
 
Nhưng nếu muốn cô cảm nhận rõ ràng thì cô lại không thể nào nói được.
 
Ra khỏi phòng đi rửa mặt, sau khi rửa mặt cô đứng trước gương nhìn mình, Hướng Vi cũng dậy, lúc đi ngang qua liếc nhìn cô một cái: “Cậu làm gì vậy?”
 
Từ Diệp Vũ: “Cậu cũng cảm nhận được mình có cái gì không giống phải không?”
 
“Ồ……” Hướng Vi bừng tỉnh, “Cậu muốn chơi ‘tìm điểm khác nhau’ với mình đúng không?”
 
“…..”
 
“Có gì khác sao……..” Nghiêm túc nhìn nửa ngày, Hướng Vi nheo mắt lại, rồi bỗng nhiên nói, “Tối qua trước khi ngủ uống quá nhiều nước nên bị sưng phù đúng không?”
 
Từ Diệp Vũ: “Mới sáng sớm mình muốn nghe cậu nói với mình những lời này sao?”
 
Cô quay qua nhìn vào gương kiểm tra đối chiếu sự thật mắt và mặt……rất tốt, hoàn toàn không bị sưng.
 
Hướng Vi: “Mình không biết, là gì vậy?”
 
Từ Diệp Vũ sờ sờ gương mặt hoàn toàn mịn màng của mình: “Mình cũng không rõ lắm, có thể là đẹp hơn.”
 
“……..”
 
Hướng Vi: “Cả ngày cậu đừng nói mấy lời màu mè hoa lá hẹ này có được không vậy? Tai mình chịu không nổi đâu.”
 
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa nhanh chóng giải quyết cơm trưa, sau khi ăn xong, Từ Diệp Vũ lấy chai xịt chống sói từ trong ngăn tủ ra.
 
Lúc đó cô và Hướng Vi một mình ở chung cư, mẹ từ lo lắng cho cô, nên đã chuẩn bị cho cô không ít xịt khói, đèn pin này kia để phòng thân, để cô chú ý an toàn.
 
Xịt khói rất nhỏ có thể bỏ vào túi xách, cô vốn dĩ cho rằng mình sẽ không dùng đến, nhưng sau khi phát sinh chuyện hôm qua, cô cảm thấy mình vẫn nên bỏ một chai vào trong túi xách sẽ tốt hơn.
 
Sau khi bỏ vào túi xách xong, cô đi đến đại học L tìm Lục Diên Bạch.
 
Lúc cô đến, Lục Diên Bạch vừa mới cúp điện thoại một lúc, tay chống trán, dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Cô không tự giác thả nhẹ bước chân, liếc nhìn anh một cái, rồi cực kỳ nhẹ nhàng đóng cửa lại.
 
Gần đây anh đang làm hạng mục gì sao?
 
Bộ dạng hình như rất bận mà cũng rất vất vả thì phải, cô vẫn luôn thấy anh gọi điện thoại.
 
Cho dù động tác của cô rất nhẹ nhàng, nhưng Lục Diên Bạch vẫn nghe thấy, anh mở mắt ra, trong mắt hiện lên sự mệt mỏi và chán nản.
 
Từ Diệp Vũ cảm thấy trái tim mình như bị bóp lại.
 
Thấy cô vào, Lục Diên Bạch khựng lại vài giây, giống như đang nhớ lại chuyện mình muốn nói với cô.
 
Từ Diệp Vũ cố gắng nhẹ nhàng bắt chuyện: “Chào buổi chiều, thầy ăn cơm chưa?”
 
Anh gật gật đầu, cầm lấy điện thoại không ngừng thông báo ở trên bàn, câu đầu tiên nói ra còn có chút mệt mỏi: “Chuyện ngày hôm qua, tôi đã phản ánh với nhà trường.”
 
“Ngày hôm qua…….?” Cô hỏi xong mới nghĩ ra anh nói đến chuyện gì, chắc là chuyện ngày chiều qua gặp phải đám côn đồ, “À, em biết rồi, trường học nói như thế nào ạ?”
 
“Sẽ tăng bảo vệ tuần tra, lắp thêm hai camera theo dõi, tuần tra đúng giờ,” ngón tay anh thon dài đè đè huyệt thái dương, “Tóm lại thời gian gần đây sẽ chú trọng đến vấn đề an toàn của các em.”
 
Sự chú ý của Từ Diệp Vũ đều đặt ở động tác ấn ấn huyệt thái dương của anh, có chút thất thần nói: “Vậy sao, vậy thì thật tốt.”
 
“Nếu lần sau lại gặp phải chuyện như vậy mà không có giáo viên hay bạn bè ở bên cạnh,” yết hầu anh chuyển động lên xuống, “Em cứ trực tiếp chạy đến cục cảnh sát.”
 
Anh bỏ tay ra, con mắt đen nhánh đột nhiên nhìn về phía cô: “Biết cục cảnh sát ở đâu không?”
 
Từ Diệp Vũ nhìn thấy tờ máu trong mắt anh, cô lắc lắc đầu.
 
“Chỗ ngày hôm qua em gặp tôi đó, rẽ trái đi 300m, rồi lại rẽ phải đi 100m….” Anh dừng lại, “Thôi, nói bằng miệng thì có chút phiền phức, nếu hôm nào tan học tiện đường tôi sẽ dẫn em đi một lần.”
 
Từ Diệp Vũ gật đầu: “Được, vậy cuối tuần sau…….”
 
Tuần này anh quá bận rộn, cô không muốn làm phiền anh.
 
Qua một lúc, điện thoại cô nhận được một tin nhắn, là Lục Diên Bạch gửi tới một tấm hình.
 
Nhấn mở ra, là một bản độ ở gần đây.
 
“Tình hình giao thông ở gần đây rất rõ, đừng có đi vào ngõ cục.”
 
Lục Diên Bạch nói.
 
Có lẽ vì có em gái, nên anh quan tâm đến sự an toàn cá nhân của các cô gái hơn những giáo viên khác.
 
Từ Diệp Vũ gật gật đầu, cô thấy anh chống tay vịn muốn đứng lên thì nói: “Thầy đứng lên làm gì?”
 
“Đến giờ rồi,” Anh nhìn đồng hồ, “Nên phụ đạo em viết đề.”
 
“Không cần không cần…..Em biết hôm nay muốn viết cái gì, em viết xong rồi sẽ đưa cho thầy kiểm tra là được rồi, bây giờ thầy cứ ngồi ở đó trước đi.” Từ Diệp Vũ ngăn lại nói.
 
Nói xong, cô lại muốn che giấu sự quan tâm trắng trợn của mình nên không tự tin bổ sung thêm một câu: “Thầy ở bên cạnh em rất dễ bị khẩn trương, cách em ca một chút em sẽ thả lỏng hơn.”
 
“……..”
 
Lục Diên Bạch gật gật đầu, ngồi lên sô pha: “Viết xong thì kêu tôi.”
 
Cô cắn cắn đầu bút ngoan ngoãn gật đầu, rồi theo đề mục lần trước viết rồi bắt đầu viết tiếp.
 
Lúc viết xong, cô quay đầu nhìn thoáng qua.
 
Anh dựa người vào sô pha, rũ mắt xuống, hơi thở đều đều, tựa hồ đang ngủ.
 
Từ góc này nhìn qua, mũi anh cao thẳng, mũi mỏng.
 
Từ trước đến nay cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của anh, không nghĩ đến người đàn ông luôn luôn lạnh lùng trầm ổn khi ngủ lại khiến cô xúc động muốn đưa tay ra sờ sờ.
 
Có thể là do quá mệt mỏi, nên mới có thể dựa vào sô pha ngủ như vậy.
 
Cô thở dài một tiếng.
 
Lúc Lục Diên Bạch tỉnh dậy, trong văn phòng đã không có người.
 
Gió ngoài cửa sổ thổi mạnh làm bức rèm chuyển động, ánh sáng nhấp nhô phập phồng lướt qua bức rèm mềm mại đập vào cửa.
 
Anh nhìn đồng hồ, chỉ mới ngủ nửa giờ, đồ đạc trên bàn đã được sắp xếp lại gọn gàng, chỉ còn tờ giấy dán được dán trên mặt bàn.
 
Anh đi qua, bóc tờ giấy mà Từ Diệp Vũ để lại.
 
Chữ cô rất đẹp, không hề cẩu thả, nét chữ có chút uyển chuyển, đường cong ra đường cong, thoạt nhìn rất đáng yêu.
 
[Giáo sư, phải chú ý nghỉ ngơi ạ. Đề mục hôm nay em đã làm xong, em cũng đã đối chiếu đáp án rồi, những đề mục làm sai em cũng đã xem qua cách giải cũng hiểu sơ sơ rồi, chỉ có hai đề là không hiểu, lần sau sẽ nói tiếp ạ. Hôm nay chúng ta tan học sớm chút, em về trước đây. Thầy về nhà cũng nghỉ ngơi thật tốt một chút, giấc ngủ rất quan trọng đấy ạ!]
 
Mặt sau còn có thêm một biểu cảm mắt sáng lấp lánh.
 
Bên trong chỉ có mấy câu, thì đã có hai câu dặn anh phải chú ý nghỉ ngơi thật tốt, giống như sợ anh sẽ xem nhẹ.
 
Anh ngủ không sâu, thậm chí có thể nghỉ đến, sau khi cô làm xong đề mục, vì không muốn quấy rầy đến anh, nên đã rón ra rón rén rút cuốn sách đáp án bài tập ra từ một chống sách, rồi nín thở lật những trang sách, ngay cả lúc đi ra cũng như đi trên lớp băng mỏng, nhẹ nhàng cửa mới khiến anh không chút phát hiện.
 
Kiểu tinh tế lại mang theo sự quan tâm vụng về nho nhỏ này làm anh không biết nên khóc hay nên cười nữa.
 
Xốc màn lên, một làn gió nhẹ ấm áp thổi vào, bao bọc lấy sự dịu dàng tinh tế lại mạnh mẽ lại.
 
Anh đứng ở đó, đột nhiên trong lòng có chút lay động.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui