Cho tôi mượn bờ vai của người

 
Chương 17.
 
“Thật xin lỗi thật xin lỗi……”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Diệp Vũ nhanh chóng đứng lên, rút một tờ khăn giấy đưa qua.
 
Lục Diên Bạch nhận khăn giấy.
 
Từ Diệp Vũ lặng lẽ lấy từ trong túi xách ra một cục kẹo mềm bỏ vào miệng mình.
 
Ăn đi, ăn để lấp kín cái miệng hết cợt nhã này đến cợt nhã khác của cô đi.
 
Lục Diên Bạch lau lau khóe miệng, rồi lại ho một tiếng, uống thêm một ngụm nước nữa mới có thể đè ép được cơn ho vừa nãy xuống.
 
Bầu không khí yên tĩnh một lúc rồi lại trở nên vô cùng quỷ dị.
 
Từ Diệp Vũ nhai nuốt cây kẹo mềm có vị quýt xong, cô lén nâng mắt lên, cô kéo kéo góc áo rồi liếc nhìn Lục Diên Bạch một cái.
 
Ngón tay anh gập trên chiếc ly, đầu hơi nghiêng sang một bên, dưới quai hàm là đường cong của đường viền cổ áo vừa dịu dàng lại tốt đẹp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhận ra cô đang nhìn lén mình, tầm mắt anh chuyển qua người cô.
 
…….
 
Bầu không khí càng thêm kỳ diệu.
 
“Không phải thế đâu ạ,” Từ Diệp Vũ muốn kéo sự việc trở về con đường đúng đắn, “Chỉ là, chỉ là cái kia…..em nghe nói thầy chữa trị cho một cậu bé bị mặt chứng hậm hức rất có danh tiếng, sau đó vừa nãy em lại nghe thầy nói, hình như ban ngày thường không rảnh chi có buổi tối mới có thể xem bệnh, nên em mới muốn hỏi mời thầy thì một lần giá cả…..”
 
Ánh mắt anh thâm thúy.
 
Anh tựa như có thể nhìn thấu được, Từ Diệp Vũ suy nghĩ, cô cảm thấy mình cần phải giải thích một chút: “Tất nhiên, em….em không mắc bệnh trầm cảm.”
 
Người đàn ông ngồi trên sô pha rốt cuộc cũng chịu mở miệng, pha lẫn chút khàn khàn: “Tôi biết.”
 
Từ Diệp Vũ vốn tưởng anh sẽ nói “Em là học sinh của tôi nên tôi hiểu em” hay là “Em rất khỏe mạnh”, kết quả ai mà biết được anh lại nhẹ nhàng nói…….
 
“Em không có khả năng mắc bệnh trầm cảm được.”
 
Từ Diệp Vũ: ???
 
Cô không phục, mà phản bác: “Nhìn em không giống kiểu Đại Ngọc dịu dàng ưu sầu sao?”
 
Cô gái có đôi mắt u buồn lại yếu đuối khiến người ta động lòng.
 
Nghĩ một lúc, không đợi Lục Diên Bạch mở miệng, cô tự nói tiếp: “Được rồi, không có.”
 
Lục Diên Bạch: “………”
 
Anh thở dài một tiếng, rồi quay lại chủ đề chính: “Em có biết hôm nay em muốn viết đề nào không?”
 
Từ Diệp Vũ rất cố chấp: “Thầy trả lời câu hỏi của em trước đã.”
 
Ngón tay anh khựng lại trong giây lát rồi nói: “Nghiêm trọng không?”
 
Từ Diệp Vũ phản ứng lại, anh đang hỏi, bệnh trầm cảm của Giang Trụ có nghiêm trọng không/
 
“Là em họ của em,” Cô bắt đầu nói, “Còn có nghiêm trọng không………thì chắc là cũng tàm tạm, có chút nghiêm trọng.”
 
“Thì chắc là?”
 
Từ Diệp Vũ lúng ta lúng túng: “Bởi vì chưa từng gặp bác sĩ…..”
 
“Nếu đã có chút nghiêm trọng thì vì sao không gặp bác sĩ?” Anh nói, “Tôi đề nghị trước tiên nên đến bệnh viện một chuyến.”
 
“Bởi vì……người trong nhà……” Từ Diệp Vũ có chút không tiện mở miệng.
 
Lục Diên Bạch đứng lên: “Nếu thật sự muốn giao người bệnh cho tôi thì người trong nhà phải phối hợp trước tiên mà không kỳ thị hay coi thường căn bệnh này, cũng không sợ bệnh mà giấu thầy. Sau đó người bệnh phải phối hợp với tôi, phải tin tưởng và có quyết tâm.”
 
Từ Diệp Vũ chớp chớp mắt.
 
Giọng Lục Diên Bạch trầm xuống: “Xem tình huống của em thì chắc là chỉ nhất thời nổi hứng muốn hỏi thay người khác thôi, cũng không hỏi qua ý kiến của cậu bé và người nhà phải không?”
 
Cô lắc đầu: “Không có.”
 
Huống chi, nếu cô thật sự nói với Giang Trụ là có sắp xếp bác sĩ tâm lý cho em ấy, đoán chừng em ấy cũng sẽ không phối hợp, rốt cuộc thì em ấy cũng không quá coi trọng chuyện này.
 
Còn có dì Giang…..
 
Cô nhắm hai mắt, thở dài.
 
Lục Diên Bạch rất hiếm khi thấy bộ dạng này của cô, nên dừng lại một chút, rồi nói: “Hơn nữa tôi cũng đã không nhận bệnh nhân nữa rồi, nếu em muốn, tôi có thể gửi phương thức liên lạc của mấy vị bác sĩ tâm lý ưu tú cho em, em có thể liên hệ với bọn họ.”
 
Anh không nhận bệnh nhân mới, trừ khi là lời nhờ vả của bạn bè có mối quan hệ vô cùng vô cùng tốt, nếu không thì anh cũng sẽ không tự mình xuống núi.
 
Mà mối quan hệ thầy trò của Từ Diệp Vũ và anh cũng không sâu, không đáng để anh phải bán một ân tình lớn như vậy.
 
Từ Diệp Vũ nhỏ giọng lầm bầm: “Bọn họ nhất định cũng không tốt bằng thầy……”
 
Lục Diên Bạch không nghe rõ, chống tay lên bàn, nhíu mày hỏi: “Hửm?”
 
“Không có gì,” cô nhanh chóng lắc đầu, “Em nói vậy đến lúc đó làm phiền thầy gửi phương thức liên hệ của bác sĩ cho em.”
 
/
 
Sau khi học bù xong về nhà, Từ Diệp Vũ mở điện thoại ra, rồi ngồi trên bàn ngây ngốc.
 
Hướng Vi vẫn chưa trở về, Từ Diệp Vũ yên tĩnh ngồi trong phòng khách nhấn mở khung trò chuyện, rồi gửi tin nhắn cho Lục Diên Bạch.
 
[Đợi khi nào thầy rảnh thì nhớ gửi phương thức liên lạc của bác sĩ cho em nha, cảm ơn giáo sư.]
 
Qua một tiếng rưỡi, có thể là sau khi Lục Diên Bạch về đến nhà mới nhìn thấy tin nhắn, anh gửi ba ảnh chụp qua.
 
Đó là danh thiếp của ba bác sĩ tâm lý, danh thiếp, họ tên bác sĩ, phương thức liên lác, địa chỉ đểu đầy đủ hết.
 
Từ Diệp Vũ đang tự hỏi nên trả lời lại như thế nào, thì có tiếng khóa cửa vang lên, là Hướng Vi về.
 
Hướng Vi cũng không quá hứng thú, trong tay cô ấy còn cầm thứ gì, cô ấy ngồi xuống cạnh Từ Diệp Vũ, vừa hay nhìn thấy tin nhắn Từ Diệp Vũ gửi.
 
…….[Có thể gửi ảnh chụp mặt sau cho em không?]
 
Hướng Vi nhăn mặt: “Cậu cảm thấy cậu tìm một lý do để cố tình quấy rối giáo sư thì giáo sư sẽ không phát hiện ra sao?”
 
Từ Diệp Vũ: “Ơ, rõ ràng vậy sao?”
 
“……”
 
“Mặt sau có gì đâu mà xem, vậy mà cậu còn tự cho là mình thông minh nữa à?”
 
Từ Diệp Vũ tủi thân nói: “Có lẽ mặt sau có gì cần được chú ý thì sao? Đây cũng vừa lúc có thể chứng minh phẩm chất cẩn thận của mình, còn có năng lực quan sát xuất chúng nữa.”
 
“Mình coi như biết rồi.” Hướng Vi xùy một tiếng.
 
“Biết cái gì?”
 
“Chỉ cần là tác giả, mặc kệ có đạo lý hay không thì đều đặc biệt có tể lừa đảo.”
 
Một lúc sau, Lục Diên Bạch gửi mặt sau của mấy tấm danh thiếp đến.
 
Ngoại trừ ba tấm bản đồ chỉ đường thì không có bất kỳ chữ nào, anh vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt ít nói như cũ.
 
Hướng Vi nghịch nghịch chiếc vòng trên tay, rồi cười nói: “Anh ta thật sự không từ chối yêu cầu của cậu nha.”
 
Có thể vì những lời này đã làm cho Từ Diệp Vũ có chút lớn mật, cô bỗng nhiên như được đút cho một viên gan hùm mật gấu, mà đại nghịch bất đạo gõ dòng chữ: [Vậy thầy có thể chụp một tấm hình gửi cho em không?]
 
Hướng Vi liếc nhìn một cái: ??
 
Từ Diệp Vũ hoàn toàn tỉnh táo lại, rồi nhìn Hướng Vi: “Vừa nãy mình làm gì vậy? Tay của mình làm gì vậy?”
 
“Nhìn mình làm gì!” Hướng Vi vỗ bàn, “Cậu không thu hồi là đang đợi chút nữa giáo sư Lục biếm cậu vào lãnh cung hay sao?”
 
Từ Diệp Vũ nhanh tay lẹ mắt nhấn thu hồi, cô dựa lưng vào ghế, tựa như không chạy sẽ bị mất nước.
 
Hướng Vi khoanh tay: “Bây giờ cậu không chỉ có miệng mà đến cả tay cũng bắt đầu biết cợt nhã rồi đó.”
 
Từ Diệp Vũ đang định tự biện giải cho mình thì trong lúc bừng tỉnh thì liếc nhìn cái vòng trên tay Hướng Vi: “Cậu mua vòng tay à?”
 
“Không có, mình nhặt được.” Hướng Vi lắc đầu, tựa hồ có nhiều chuyện muốn nói, “Nhắc đến cái vòng tay là mình lại tức.”
 
Tay Từ Diệp Vũ nắm lấy không khí giả làm micro rồi đưa đến bên miệng Hướng Vi: “Xin mời kể lại câu chuyện của cậu.”
 
“Không phải mình đến Bác Gia làm việc sao, hôm nay qua bên đó làm thủ tục, trên đường nhặt được vòng tay này, sau đó thì vận khí trở nên vô cùng kém.”
 
Từ Diệp Vũ nhìn thấy logo trên vòng tay: “Vòng tay này rất đắt đó, kiểu dáng cổ điển của đàn ông, cũng phải vài vạn.”
 
“Mình có ở gần đó dán tờ giấy, nói chủ nhân của chiếc vòng tay có thể gọi cho mình, mình cũng không biết có thể nhìn thấy hay không nên cũng mặc kệ.”
 
Hướng Vi lắc đầu: “Rõ ràng là mình có lòng tốt, cũng không muốn chiếm đoạt, nhưng mà cậu căn bản không biết được hôm nay mình trải qua chuyện gì đâu.”
 
“Đã trải qua chuyện gì nà?”
 
Hướng Vi lộ ra nụ cười chua xót: “Hôm nay Vi Vi rất vui vẻ, hao hết tâm tư để chen chút lên xe, đầu tiên là tài xế gây ra tai nạn xe, mình bị ném ngồi trên đường.”
 
Từ Diệp Vũ: ?
 
“Có thể làm thành thơ luôn sao?”
 
“Chưa hết,” Hướng Vi nói, “Sau đó Vi Vi đi mua bút, sau khi mua xong thì bị trượt ngã trên mặt đất, mình vừa bẻ bút vừa suy nghĩ, bút bị gãy sau đó tay mình bị thương.”
 
Nói xong, cô ấy còn đưa vết thương ở ngón trỏ và đầu gối bị bầm tím cho Hướng Vi xem.
 
Thái độ sống của hai cô khá tích cực, cho dù gặp phải chuyện không tốt thì cũng có thể thông qua cách thức đùa giỡn nói ra tự tiêu khiển, mà không oán trách bản thân, cũng xem như là khá lạc quan.
 
Từ Diệp Vũ nhíu mày: “Sao lại bất cẩn vậy chứ? Có đau không?”
 
“Đau, nhưng vẫn không đau bằng trong lòng mình,” Hướng Vi che mặt lại, “Mình khóc đây.”
 
Từ Diệp Vũ thọt tay vào khe hở ngón tay của cô ấy rồi sờ sờ khuôn mắt khô ráo của cô ấy.
Hướng Vi: “Cậu làm gì vậy?”
 
Từ Diệp Vũ: “Không phải cậu khóc sao, sao lại không có nước mắt vậy?”
 
“Cút con bê đi!”
 
“Vết thương nhỏ mà thôi, ai mà chưa từng bị thương trong cuộc sống chứ,” Từ Diệp Vũ nói, “Lần sau nhớ chú ý đó.”
 
Hướng Vi đột nhiên kéo kéo tay áo của cô nói: “Hiu Hiu.”
 
“Sao vậy?”
 
“Cậu nói xem có phải vì mình gặp được cao phú soái cho nên mới xui xẻo như vậy không?”
 
Từ Diệp Vũ quay đầu lại, lộ ra một nụ cười thân thiện, trìu mến mà xoa xoa đầu cô ấy: “Ngoan, đi tắm rửa rồi ngủ đi.”
 
“…….”
 
/
 
Bốn giờ chiều ngày tiếp theo, Từ Diệp Vũ đúng giờ ngồi trong văn phòng viết đề, mới viết được mấy đề thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.
 
“Giáo sư, có người gõ cửa.”
 
Lục Diên Bạch sửa sửa lại tài liệu trong tay: “Vào đi.”
 
Là một thầy giáo dẫn theo hai học sinh đi vào, học sinh một nam một nữ, nữ sinh vừa vào đã chăm chú nhìn chằm chằm Lục Diên Bạch, khóa mắt có ý xuân, còn nam sinh là người ở trên lớp học giành chỗ cho Từ Diệp Vũ.
 
Thấy Từ Diệp Vũ, nam sinh giơ tay chào hỏi cô: “Hi.”
 
Từ Diệp Vũ cũng vẫy vẫy tay với cậu ta.
 
“Bận sao? “Trương Thần Lượng nhìn Lục Diên Bạch, “Giáo sư Lục, giúp tôi một việc được không?”
 
Lục Diên Bạch: “Chuyện gì?”
 
“Tài khoản công khai của trường chúng ta phải làm một kỳ về Tweet tâm lý, đại khái là làm ba kỳ, có chút vấn đề chuyên môn cận cậu chỉ đạo một chút, tôi dẫn hai sinh viên viết Tweet đến đây, cậu xem thử bọn họ ai tương đối là được thì để người đó làm tam kỳ có được không?”
 
Từ Diệp Vũ ngẩng đầu, cô nghiêm túc nghe thầy giáo mặc áo khoác tím nói chuyện.
 
Lục Diên Bạch gõ gõ mặt bàn trong tầm mắt của cô: “Em viết đề, đừng có phân tâm.”
 
Từ Diệp Vũ bĩu môi, cúi đầu: “Ồ.”
 
“Nếu thấy ồn thì có thể vào bên trong làm,” Anh nhếch nhếch cằm, “Bên trong có bàn.”
 
“Em không chê ồn.”
 
Lục Diên Bạch dừng lại một chút rồi nói: “Tôi thấy em ngại ồn ào.”
 
“Thầy là muốn để em đi vào trong,” cô ôm sách bài tập lẩm bẩm làu bàu nói, “Em biết rồi, bây giờ em đi.”
 
Trương Thần Lượng rất có hứng thú nghe hai người bọn họ nói chuyện, khóe miệng mang theo ý cười, ánh mắt hứng thú nhìn Từ Diệp Vũ vén rèm lên.
 
Sau khi Từ Diệp Vũ vào trong thì vẫn nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài.
 
Trương Thần Lượng tiếp tục nói: “Tôi chỉ tùy tiện chọn hai sinh viên, cũng không biết có thể viết được không nữa, nhưng mà bây giờ mà muốn tối tìm một người có hiểu biết về tâm lý học còn phải viết văn hay nữa, thì nhất thời tôi tìm không được…..”
 
Ngừng ở đây, Từ Diệp Vũ nghĩ đến nữ sinh kia từ lúc bước vào văn phòng ánh mắt không ngừng đặt trên người Lục Diên Bạc, lại nghĩ đến ánh mắt có ý muốn gây rối rõ ràng của cô ấy, nếu lỡ như cô ấy được chọn……
 
Không được.
 
Từ Diệp Vũ lập tức kéo màn ra, thò cái đầu tròn nhỏ ra: “Em có thể viết ạ.”
 
Trương Thần Lượng trợn to mắt nhìn cô.
 
Lục Diên Bạch cũng liếc mắt qua nhìn cô, đuôi mắt khẽ nhướng lên, ý bảo lúc này cô nên phải viết đề.
 
Cô hậm hực lùi đầu về.
 
Qua một lác, cô vẫn không nhìn được mà kéo màn ra, lúc này như một học sinh ngoan ngoãn, chỉ lộ ra một đôi mắt ươn ướt rung rung.
 
Lục Diên Bạch: “……”
 
“Em thật sự có thể, bản lĩnh viết văn của em khá tốt, được rất nhiều người khen……đó.”
 
Thấy Lục Diên Bạch không nói chuyện, Từ Diệp Vũ đưa tay ra chỉ: “Tiền nhuận bút em viết tiểu thuyết một ngàn chữ không được một ngàn thì cũng một ngàn chữ 800, tiêu chuẩn như vậy cũng không xứng để viết cho tài khoản chung của thầy sao?”
 
Trương Thần Lượng vui vẻ: “Đúng vậy, tiêu chuẩn cao như vậy cũng không thể làm cậu gật đầu sao giáo sư Lục?”
 
Từ Diệp Vũ tiếp tục tranh thủ: “Như vậy đi, em viết trước một kỳ, nếu thầy cảm thấy không hài lòng thì em sẽ không viết nữa.”
 
“Còn nếu thầy cảm thấy hài lòng thì em sẽ viết hết, dù sao thì em cũng đã học qua môn này lại còn biết viết lách nếu so với hai bạn trước mặt nhất định sẽ nhanh hơn một chút, cũng sẽ không làm lãng phí thời gian của thầy.”
 
Lục Diên Bạch không tỏ ý kiến, nhưng cũng khẽ nhướng mi: “Em rất muốn viết?”
 
Anh không nghĩ đến đối với chuyện này cô lại tỏ ra nhiệt tình lớn như vậy, rốt cuộc thì anh cũng nhìn ra được, để một tác giả có sách bán chạy viết Tweet là hạ thấp cô.
 
Từ Diệp Vũ nhíu nhíu mũi: “Không phải do em thấy dáng vẻ không tình nguyện của thầy đó sao..”
 
Rồi lại cười nhạo một tiếng rồi chậm rãi nói: “Luyện tập thôi, thỉnh thoảng em cũng nhận một số việt không công như vậy để có thể gột rửa một chút tâm hồn bị đồng tiền vấy bẩn.”
 
Trương Thần Lượng và nam sinh phộc cười ra một tiếng.
 
Trương Thần Lượng: “Ở chỗ của cậu sao lại có học sinh đáng yêu vậy chứ.”
 
Từ Diệp Vũ nói nhỏ với Lục Diên Bạch: “Bao nhiêu người muốn mời em viết mà còn không mời được, thầy thì ngược lại, còn muốn em cầu xin thầy……”
 
Sau khi nghe đối phương khuyên bảo, Lục Diên Bạch dở khóc dở cười xoa bóp ấn đường: “Tôi cũng chưa nói là không cho em viết.”
 
“Thật không ạ?” Cô từ phía sau màn nhảy ra, “Vậy em sao?”
 
“Được, vậy chọn em!”
 
Trương Thần Lượng tổng kết lại, đến cạnh Lục Diên Bạch vỗ tay: “Vậy tôi không quấy rầy hai người học bù nữa, đợi chút nữa tan học tôi lại đến!”
 
Hai giờ sau, Từ Diệp Vũ học xong nên rời đi, không bao lâu sau, Trương Thần Lượng mang theo nhiệm vụ Tweet đến.
 
Nói một chút về yêu cầu của Tweet, anh ta lại hứng thú hỏi: “Anh thật sự chuyên nghiệp vậy sao? Vì muốn giúp sinh viên học bù mà mỗi tuần đều tự nguyện tăng ca sao?”
 
“Bằng không vừa nãy anh nhìn thấy là ảo giác sao?” Lục Diên Bạch lạnh nhạt nói, “Còn cách nào khác chứ, không phải nhà trường yêu cầu sao.”
 
Đây là lần kiểm tra đầu tiên của anh trong mấy năm nay, kết quả có liên quan đến bộ mặt trong ngoài của mình và cả lớp học của anh, còn liên quan đến mặt mũi của trường học.
 
Hơn nữa, từ trước đến nay mọi việc anh làm đều phải làm tốt nhất.
 
Trương Thần Lượng như nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên cười rộ lên: “Nhưng mà học sinh mà dạy bù đúng thật là rất thú vị nha, lại có chút đáng yêu nữa, hình như còn viết lách? Ngàn chữ 800 là sao?”
 
“Viết một ngàn chữ, trung bình có thể kiếm được 800 tệ.”
 
“Lợi hại,” Trương Thần Lượng nói, “Bây giờ mấy cô gái nhỏ lớn lên xinh đẹp lại biết kiếm tiền như vậy, trách không được làm người ta thích.”
 
Lục Diên Bạch cúi đầu sửa sang lại tài liệu.
 
Trương Thần Lượng: “Anh không hiếu kỳ là ai thích sao?”
 
Lục Diên Bạch hoàn toàn không có chút hứng thú nào đối với chuyện này: “Không hiếu kỳ.”
 
“…….”
 
“Vậy tôi sẽ nói, nam sinh mà hôm nay tôi dẫn theo, cũng học ở khóa học của cậu, cậu ta thích người ta, nghe nói tôi muốn đến đây, nên lén hỏi tôi có thể cùng tôi đến không. Tôi hỏi cậu ta muốn làm gì, cậu ta nói nghe nói cô ấy học bù ở chỗ cậu nên muốn qua nhìn một chút.”
 
“Ách, người trẻ tuổi bây giờ a……”
 
Lục Diên Bạch vào tai này ra tai kia, hoàn toàn không để ý, cũng lười trả lời.
 
“Sao anh không nói lời nào hết?”
 
“Có liên quan đến tôi sao?” Anh dù bận rộn nhưng vẫn ung dung hỏi.
 
“Sao lại không liên quan chứ?” Trương Thần Lượng liếm liếm môi, “Tôi thấy cô ấy có chút để ý anh, anh cũng có chút quan tâm cô ấy mà….hử?”
 
“Hử cái gì mà hử?” Lục Diên Bạch nhíu mi, “Anh nghĩ gì vậy? Học sinh quan tâm thầy giáo cũng rất bình thường, tôi cũng chỉ làm đúng chức trách hiện tại của mình mà thôi.”
 
Nếu đổi lại một sinh viên khác cũng bị kiểm tra thì anh cũng sẽ đối đãi như vậy.
 
Cô đã không có nghề nghiệp xuất sắc để anh thưởng thức, cũng không thể thay anh làm nhiều chuyện, chỉ là một học sinh bình thường của anh, anh cũng chỉ nhìn cô bằng cặp mắt bình thường.
 
Anh đặt tài liệu qua một bên, trên mặt cũng không có chút biểu hiện nào.
 
“Tôi không có bất kỳ ý nghĩ gì với cô ấy hết.”
 
/
 
Rời khỏi văn phòng Từ Diệp Vũ cảm thấy nóng bức, nên cô quyết định đi dạo siêu thị một chuyến để mua kem ăn, tiện thể mua một chút đồ ăn vặt mang về.
 
Gọi taxi rồi đến siêu thị, cô đã có được thành quả sau nửa tiếng đồng hồ, xách một túi đồ ăn vặt và một cây kem ốc quế vị muối biển đáng yêu.
 
Xé lớp vỏ đáng yêu bên ngoài ra, cảm giác lành lạnh có mùi vị muối biển mềm mại lan tỏa ra, Từ Diệp Vũ cắn một cái, lúc này cảm giác oi bức mới biến mất một chút.
 
Ở cửa siêu thị có một trạm xe buýt, cô không muốn về sớm như vậy nê quyết định đợi chuyến xe buýt kế tiếp.
 
Dù sao chuyến xe kế tiếp cũng mười mấy phút nữa sẽ đến, vừa vặn lúc đó cây kem trên tay cô cũng ăn xong.
 
Cô vừa đi vừa ngâm nga, cây kem trong tay ngày càng vơi thấp.
 
Bỗng nhiên điện thoại rung lên.
 
Cô vừa lấy ra thì nhìn thấy, Hướng Vi gửi tin nhắn đến.
 
[Cậu có mang chìa khóa không? Mình phải ở lại tăng ca, đại khái khoảng 10 giờ mình có thể về.]
 
Từ Diệp Vũ sờ sờ túi, rồi lại sờ sờ túi xách, tìm 5 phút, rồi mới trả lời tin nhắn: [Mình quên mang rồi…..]
 
Cuộc sống có đôi khi sẽ trùng hợp như vậy đấy, lúc có mang theo chìa khóa thì Hướng Vi ở nhà; còn một ngày nào đó cô quên mang thì Hướng Vi lại không thể ở nhà.
 
Hướng Vi: [Vậy phải làm sao đây? Cậu tìm công ty mở khóa?]
 
Từ Diệp Vũ: [Cũng không cần phải khoa trương vậy chứ, bây giờ mình đang ở bên ngoài, chút nữa tùy tiện tìm một chỗ ngồi chờ cậu về thì mình về thôi.]
 
Hướng Vi: [Được, vậy cậu có mang dù không?]
 
Từ Diệp Vũ: [?]
 
Hướng Vi: [Hôm nay có mưa.]
 
Từ Diệp Vũ trả lời: [Chã trách sao mình lại thấy thời tiết buồn như vậy, vũ trong một lúc cũng không ngừng đâu.]
 
Chờ cô đánh xong những chữ này thì có vài giọt mưa rơi xuống màn hình của cô.
 
Từ Diệp Vũ ngẩng đầu nhìn trời: “……”
 
Gần đây cũng không có chỗ nào để tránh mưa, Từ Diệp Vũ dùng tốc độ cắn ba miếng ăn hết cây kem ốc quế, rồi nhanh chóng chạy đến trạm xe buýt.
 
Thời tiết âm u bức bối cả một ngày cuối cùng vào giờ phút này cũng kiếm được một điểm đột phá, ầm một tiếng, mưa rơi xuống càng lúc càng nặng hạt……
 
Chờ đến lúc Từ Diệp Vũ chạy đến trạm xe buýt, mưa vẫn còn rất lớn, mà trạm xe buýt cũng có nhiều người đang chen chút trú mưa.
 
Cô dùng cánh tay khó khăn che che phía trên chân mày, định chờ chiếc xe buýt đến.
 
……
 
Chỉ trong mấy phút, xe chưa đến nhưng cả người cô đã bị ướt sung.
 
Gần trạm xe buýt càng có nhiều người trú mưa hơn, mọi người xô đẩy nhau để chen chút vào mái che, Từ Diệp Vũ càng lúc càng bị đẩy ra ngoài, chỉ có thể đứng hứng mưa.
 
Mắt thấy không thể đợi được xe buýt đến, Từ Diệp Vũ định ngăn một chiếc taxi.
 
Ai ngờ xe taxi vừa dừng lại, cô đang muốn ngăn thì người phía sau không để ý đến hình tượng mà chạy đến, giành lấy tay nắm cửa taxi trước cô một bước, rồi đẩy cô qua một bên, rồi bản thân và bạn chen lên chiếc xe.
 
Mưa vẫn còn rơi, mặt đường trơn ướt, màn mưa rơi xuống tạo thành một lớp sương mù, Từ Diệp Vũ có chút nhìn không rõ, hơn nữa còn bị người khác đẩy, cô còn chưa kịp nhìn rõ thì lòng bàn chân lảo đảo, nghiêng sang một bên…..
 
Một trận đau đớn đã đoán trước không ập đến, một đôi tay đã đỡ lấy cô.
 
Mưa cũng không ngăn cản được khí chất trên người anh, hơi lạnh của mưa lướt qua gió mang đến mùi hương tuyết tùng lẫn cây cỏ. Giây tiếp theo, cơn mưa tầm tã được ngăn cách bởi cây dù.
 
Lục Diên Bạch giơ dù lên, một tay nâng cánh tay của Từ Diệp Vũ, giữ cô đứng thăng bằng, cũng che cô ở dưới cây dù.
 
Từ Diệp Vũ có chút kinh hồn chưa định thần lại được mà ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn: “Lục, giáo sư Lục?”
 
Lục Diên Bạch nheo nheo mắt: “Sao lại ở chỗ này?”
 
Vừa ra khỏi văn phòng không phải định về nhà sao?
 
Từ Diệp Vũ lúng ta lúng túng: “Em định đi mua chút đồ rồi về, mua cây kem, vừa mới ăn được một nửa thì trời mua, em muốn chạy đến đây trú mưa, kết quả…….”
 
Kết quả ai mà biết được chứ, người đến đây trú mưa còn nhiều hơn cô tưởng.
 
Có người còn thô lỗ đẩy cô ra ngoài nữa.
 
Vốn dĩ vừa nãy còn tốt, ai biết được lúc này nhìn thấy anh, không hiểu sao bao nhiêu uất ức lại xuất hiện.
 
Từ Diệp Vũ rũ mi xuống, cắn cắn khóe môi.
 
Lúc này cô đã mắc mưa, toàn thân đều ướt đẫm, chất liệu chiếc áo mỏng đáng thương dán sát lên người, phác họa ra thân hình của cô.
 
Cô lại muốn che mưa, lại sợ người khác nhìn nên bàn tay lo lắng che trước ngực, tóc cũng ướt thành từng chùm dính sát vào má. Người cô mảnh khảnh, thoạt nhìn giống như bất lực đến muốn mạng.
 
Vì mắc mưa, nên giọng Từ Diệp Vũ bị lạnh có chút run run: “Còn thầy, sao thầy lại ở đây?”
 
“Tôi xuống đây mưa đồ.”
 
Sau khi anh về nhà thì phát hiện trong nhà không có ai, cha Lục mẹ Lục đã dẫn Lục Uyển Nghi ra ngoài chào hỏi thầy cô, cũng chỉ để lại cho anh một tờ giấy, nói anh tự ăn cơm.
 
Nên anh xuống dưới mua chút nguyên liệu nấu ăn, lúc đi ngang qua trạm xe buýt thì cảm giác có bóng dáng rất quen thuộc, anh liếc nhìn một cái, mới phát hiện quả nhiên là cô.
 
Thấy cô một mình cũng không có dù nên anh mới đi đến.
 
Từ Diệp Vũ chà chà cánh tay, nói một tiếng: “Nhà thầy ở gần đây sao?”
 
Lục Diên Bạch gật đầu, phát hiện cô lạnh, nên lấy áo khoác đang cầm trong tay khoác lên người cô.
 
“Em không sao, không sao, em không lạnh,” Lúc này cô từ chối theo bản năng, “Thầy mặc đi.”
 
“Tôi không lạnh, cái này mang theo chỉ để phòng ngừa vạn nhất mà thôi.”
 
Nghe xong lời này, động tác của cô dừng lại, yên lặng mặc áo vào.
 
“Vậy……cảm ơn thầy.”
 
“Tiếp theo định làm gì bây giờ?” Anh hỏi cô.
 
Từ Diệp Vũ sửng sốt một chút.
 
“Em….em chờ xe buýt.”
 
Lục Diên Bạch lấy điện thoại ra tra cứu một chút: “Chuyến 802 khoảng 40 phút nữa mới đến.”
 
Từ Diệp Vũ: “Lâu vậy sao ạ? Em không muốn ở chỗ này bị trút mưa đến chết đâu, vậy, vậy ngăn taxi thì…..”
 
“Em chen được với người khác sao? “Anh rũ mắt nhìn cô, “Vừa nãy thiếu chút nữa là bị đẩy ngã.”
 
“Cũng đúng, nhưng mà đó là vì bọn họ quá thô bạo…..”
 
Vừa nói xong câu này, Từ Diệp Vũ thật thận trọng lại sửng sốt một chút: “Vậy, vậy nếu thầy không chê em phiền toái thì có thể đưa em trở về…..một chuyến không? Em sẽ mời thầy ăn cơm chiều.”
 
Ngoài dự đoán người đàn ông lại dễ dàng nói chuyện hơn, anh lạnh nhạt gật đầu: “Ừm.”
 
Từ Diệp Vũ nâng mắt lên nhìn: “Thầy đồng ý rồi sao? Thật không ạ?”
 
“Thật,” Lục Diên Bạch xoay cây dù, rồi nhìn cô, “Tôi cũng không muốn nhìn thấy em ở chỗ này dầm mưa.”
 
Từ Diệp Vũ nở nụ cười: “Ồ, vậy cảm ơn thầy, cơ duyên trời mưa này nên lấy thân báo đáp……ơ không phải, dũng tuyền tương báo, chờ sau này em sẽ mời thấy một bữa lớn!”
 
Khóe môi anh nhếch lên một cái, không biết có phải là cười hay không.
 
“Đi theo tôi.”
 
Cô đi theo Lục Diên Bạch đến tiểu khu nhà anh, Từ Diệp Vũ thầm than giáo sư Lục quả là thâm tàng bất lộ, trong nhà lại rộng như vậy, nhà ở đây mà cũng có thể mưa nổi.
 
Lúc đi đến dưới lầu nhà anh, Từ Diệp Vũ có chút ngốc, anh muốn dẫn cô về nhà sao?
 
Cô lắc đầu nhiều lần để xua đi suy nghĩ trong đầu, có thể chỉ là hầm gara ở bên phía này thôi, Từ Diệp Vũ, nghĩ nhiều cũng là bệnh, phải trị.
 
Lục Diên Bạch thấy cô lắc đầu: “Sao vậy, chóng mặt sao?”
 
Dầm mưa lâu như vậy có khả năng là bị đau nửa đầu, cô lại thường xuyên sử dụng máy tính để viết lách nữa, có khả năng sức khỏe rất yếu.
 
Từ Diệp Vũ: “Không có ạ, em muốn dũ nước mưa xuống…..em thấy con chó con mèo không phải cũng làm vậy để dũ nước xuống sao ạ?”
 
“……”
 
Lục Diên Bạch trầm mặc một lúc lâu: “Cho nên em là chó hay mèo?”
 
Em là bà xã của anh.
 
Đương nhiên, những lời này Từ Diệp Vũ không dám nói ra, cô lặng lẽ nuốt lời này vào trong bụng, sau đó lúng túng nói: “Em là Từ Diệp Vũ đi theo thầy để say mê học thuật.”
 
Nói xong những lời này, Lục Diên Bạch đưa cô vào cửa lớn lên lâu.
 
Đi vào thang máy, Từ Diệp Vũ cảm thấy không thích hợp.
 
Ra khỏi thang máy, cảm giác không thích hợp này lại càng thêm mãnh liệt.
 
Lúc Lục Diên Bạch đang lấy chìa khóa bắt đầu mở cửa, rốt cuộc Từ Diệp Vũ cũng phản ứng lại: “Thầy muốn mời em vào nhà thầy sao ạ?”
 
Khóa cửa vang lên một tiếng, cửa mở ra.
 
Lục Diên Bạch nghiêng đầu hỏi cô: “Em trở về mất bao lâu?”
 
“Nửa giờ, sao vậy ạ?”
 
“Cho nên,” vẻ mặt anh nhàn nhạt, “Tôi không để em lau khô người, sau khi trở về, em muốn bị cảm nặng hay là muốn bị đau nửa đầu?”
 
Cô hiểu rồi.
 
Lục Diên Bạch thấy cô bị mắc mưa lâu, cho nên không muốn để cô ướt đẫm mà đưa cô trở về nhà, định để cô nghỉ ngơi một chút rồi mới trở về, để tránh bị bệnh.
 
Trong lòng cô nóng lên.
 
“Vậy……em……”
 
Anh gật gật đầu: “Vào đây đi, đợi lát nữa tôi đưa em về.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui