Chương 18.
Trong lòng rung động lại có chút rụt rè, Từ Diệp Vũ nhấc chân, bước vào nơi mà mình đã từng tưởng tượng nhiều lần, nhà giáo sư Lục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong nhà trang trí rất đơn giản, rất giống với tác phong lãnh đạm mà ôn hòa của Lục Diên Bạch, mặc dù lãnh đạm, nhưng lại vẫn có thể làm cho người khác thấy thoải mái.
Cô đứng ở đó, tựa hồ có thể ngửi được mùi hương trong phòng quần áo của anh truyền ra.
Lục Diên Bạch đẩy của phòng tắm ra, lấy máy sấy trong ngăn kéo, rồi cắm điện.
Ngón tay anh thon dài cầm ở tay cầm rồi nhấn nhấn hai nút, sau đó phổ cập khoa học cho cô: “Cái này là gió nóng, còn cái này là gió lạnh.”
“Em biết rồi,” Từ Diệp Vũ nhỏ giọng oán giận, “Thầy đừng xem em là người ngốc vậy chứ.”
Lục Diên Bạch gật đầu, đưa máy sấy cho cô, rồi sau đó quay người chuẩn bị ra ngoài.
Từ Diệp Vũ lễ phép nhìn anh ra khỏi phòng tắm, Lục Diên Bạch ra đến cửa phòng tắm dưới ánh mắt của cô, sau đó thì dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía cô, tựa hồ có chuyện muốn nói.
Từ Diệp Vũ nâng nâng mi lên, dùng mắt ra hiệu cho anh…..thầy còn có chỉ thị gì nữa sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yết hầu người đàn ông lăn lăn: “……..Hạn chế dùng gió lạnh thôi.”
Từ Diệp Vũ sửng sốt một chút rồi gật đầu: “Được ạ.”
Mãi cho đến khi người đàn ông ra khỏi cửa, Từ Diệp Vũ vẫn bị câu nói kia làm cho kiều diễm, ảo tưởng khó có thể kiềm chế được……
Anh đang quan tâm cô.
Bởi vì cô mắc mưa, nếu lại dùng gió lạnh sẽ dễ bị cảm, không tốt cho cơ thể.
Bỏ bốn lên năm một chút, với trình độ toán học rất tốt của mình Từ Diệp Vũ nghĩ nên nói thế nào đây, Lục Diên Bạch đã yêu cô yêu đến điên cuồng thành ma luôn rồi.
Bỏ bốn lên năm này khiến cho Từ Diệp Vũ vô cùng hài lòng, toàn bộ hành trình sấy tóc đến làm khô quần áo đều cười toe toét.
Cảm thấy mình sấy khô rất lâu rồi, nên Từ Diệp Vũ sửa sang lại một chút, để máy sấy lại chỗ cũ rồi mở cửa phòng tắm ra.
Lục Diên Bạch đang ngồi trước bàn ăn trong phòng khách, trước mặt có một tô mì.
Từ Diệp Vũ chuyển mắt qua phát hiện cách chỗ anh ngồi ở một chỗ khác cũng có đặt một cái tô và đũa.
Đây là chuẩn bị cho cô sao?
Trong nhà chắc là không có chó hay con vật nuôi gì đấy chứ?
Cô rất tự giác đi qua, ngồi xuống, chỉ chỉ vào tô mì trước mặt rồi nhẹ giọng hỏi anh: “Cái này là…..cho em sao?
Anh gật gật đầu.
Lúc này mưa vẫn chưa ngừng, bây giờ không ăn thì không biết khi nào mới có thể ăn được, cô lại vừa mắc mưa, vẫn nên nhân lúc còn nóng ăn sẽ tốt hơn.
Dù sao anh cũng muốn nấu mì, nên thuận tiện nấu thêm một phần cho cô cũng rất đơn giản.
Nghĩ đến đây, Lục Diên Bạch nói: “Không biết em ăn bao nhiêu, nếu không đủ có thể ăn thêm.”
Từ Diệp Vũ dùng đôi đũa trộn trộn cái tô trước mặt, rồi vội vàng nói: “Đủ rồi đủ rồi ạ, em rất dễ nuôi ạ.”
Nói xong câu đó, cô cảm thấy giống như mình đang ám chỉ cái gì, nên liếc nhìn Lục Diên Bạch một cái, rồi sau đó vội vàng cúi đầu ăn mì.
Giáo sư Lục thật sự rất hay ở nhà, sợi mì mềm mềm lại không mất đi độ co giãn, rất hợp với nước lèo chua chua ngọt ngọt, quả thật là một liều thuốc kích thích vị giác.
Lòng bàn tay cô bưng cái tô, nhiệt độ truyền từ cái tô qua lòng bàn tay, lúc cơ thể từ từ ấm lên, cô ngẩn người suy nghĩ, hình như mỗi khi cô cảm thấy lạnh anh đều sẽ dùng phương thức của mình để cho cô ấm áp và sức lực.
Mưa tạnh được một lúc, Lục Diên Bạch đưa cô về đến dưới chung cư.
Trí nhớ của anh rất tốt, sau khi đưa cô về thì đã nhớ rõ địa chỉ chung cư của cô.
Đóng cửa xe lại, Từ Diệp Vũ xuyên qua cửa sổ xe vẫy vẫy tay với anh: “Tạm biệt giáo sư, mai gặp lại, hôm nay rất cảm ơn thầy.”
Anh chớp mắt, xem như trả lời, sau khi nhìn thấy cô lên lầu, anh quay đầu xe trở lại đường cũ.
Khi Từ Diệp Vũ trở về thì Hướng Vi đã về nhà, cô ấy đang ngồi trên sô pha cắn hạt dưa.
Thấy cô trở về, Hướng Vi hỏi: “Còn tốt chứ? Dầm mưa sao?”
“Dầm mưa,” Từ Diệp Vũ liếm liếm môi, cười vui vẻ, “Nhưng mà mình gặp được giáo sư Lục, giáo sư thu nhận mình rồi dẫn mình về nhà anh ấy.”
“Nhiệt tình vậy sao?” Hướng Vi ngồi dậy, “Hai người còn có thể gặp được nhau? Anh ta còn dẫn cậu về nhà anh ta? Cậu còn bị mắc mưa? Ướt. Đẫm. Hấp dẫn còn nghênh ngang vào nhà, hai người không phát sinh một chút gì chuyện kia chuyện kia chứ?”
Từ Diệp Vũ chớp chớp mắt, ngây ngô giả bộ không hiểu: “Cậu đang nói cái gì vậy, mình nghe không hiểu.”
Hướng Vi: “…..”
Từ Diệp Vũ đi ra ban công lấy khăn lông, vừa nói với Hướng Vi: “Trước đó chưa tắm, mình đi tắm cái đã, tắm xong sẽ nói chính sự với cậu.”
Sau khi tắm rửa xong, cả người Từ Diệp Vũ thoải mái, nhẹ nhàng hơn nhiều, cô vừa lau tóc vừa hỏi Hướng Vi: “Câu có biết viết Tweet lên tài khoản công chúng là như thế nào không?”
“Tweet?” Hướng Vi xé túi hạt điều Tuyết Ngư, “Mình chưa từng viết, sao cậu lại hỏi cái này?”
“Không phải gần đây cậu đi tìm việc sao, mình còn tưởng rằng cậu cái gì cũng biết một chút chứ.”
“Mình đi tìm việc chứ không phải đi bán nghệ,” Hướng Vi giơ ngón út lên, “Đột nhiên hỏi cái này làm gì?”
Từ Diệp Vũ thành thật nói: “Mình nhận nhiệm vụ viết Tweet cho đại học L.”
Hướng Vi khựng lại: “Cậu dám nha! Bây giờ cậu không chỉ dám học khóa học của giáo sư Lục, còn dám viết Tweet, mình thấy lá gan cậu càng lúc càng lớn rồi đấy, nhưng mà cậu một chút cũng không sợ bị phát hiện sao? Bước tiếp theo có phải nhập khẩu vào đại học L luôn không?”
Từ Diệp Vũ cong cong môi.
“Mình cũng không muốn…..là một giáo viên khác ủy thác chuyện này cho giáo sư Lục, sau đó còn dẫn theo hai sinh viên đến, nói là muốn học tập với Lục Diên Bạch một chút, trong đó có một nữ sinh, dù sao thì thoạt nhìn cũng không phải là đơn thuần đến viết Tweet, giống như đến để tự đề cử mình vậy đó.”
Từ Diệp Vũ liếm liếm môi, bổ sung thêm: “Lúc cô ấy nhìn thấy Lục Diên Bạch giống như đang đá lông nheo vậy đó.”
“Nên mình tranh thủ một chút, nói Tweet để mình viết.”
Hướng Vi vừa ăn vừa nói: “Trước đây mình đã nói với cậu rồi, kiểu giáo sư này rất dễ bị tranh cướp, khi đó cậu còn không tin, bây giờ thì sao, khẩn trương rồi chứ gì?”
“Cũng không thể nói khẩn trương được, chỉ là cảm thấy có chút nguy cơ thôi.” Từ Diệp Vũ cười cười, “Dù sao thì mình cũng là cô gái được giáo sư Lục đặt biệt danh…..”
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy Hướng Vi đang cho Tuyết Ngư vào miệng mình.
Hướng Vi nhận thấy ánh mắt của cô ấy, động tác trên tay cũng khựng một chút, cắn Tuyết Ngư nói không rõ ràng: “Cậu dùng ánh mắt chết chóc đó nhìn cái gì vậy?”
Từ Diệp Vũ chỉ chỉ Tuyết Ngư trên tay cô ấy: “Sau này không được ăn Tuyết Ngư chiên nữa.”
Hướng Vi: “Vậy rán thì sao?”
“…….”
“Đều không được ăn, Tuyết Ngư là đồng loại của mình.”
Hướng Vi không hiểu gì: “Sao lại là đồng loại của cậu chứ?
“Lần chơi đoán từ đó, anh ấy không phải đặt biệt danh cho mình là Tiểu Tuyết Ngư sao?” Từ Diệp Vũ chớp chớp mắt, “Đó là dấu ấn mà anh ấy cho mình.”
Hướng Vi: “……”
“Nói sửa tên thì cậu thật sự sửa tên luôn sao? Sao cậu nhập diễn sâu vậy chứ?”
“Đây không phải là diễn mà là thật,” Từ Diệp Vũ vẽ lên ngực một cái hình, "Tình yêu chân thật.”
Hướng Vi: ???
“Bây giờ nằm mơ đến nghiện luôn rồi phải không?”
Từ Diệp Vũ khẽ hừ: “Cậu thì biết cái gì chứ, mình đang từng bước chinh phục anh ấy. Kế hoạch chinh phục đã bắt đầu, thành công còn xa sao?’
Hường Vi kỳ quái hỏi: “Đương nhiên là xa rồi, vì sao lại không chứ?”
“…….”
Ba giờ chiều thứ sáu, Từ Diệp Vũ mang theo máy tính của mình đến đại học L.
Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch chinh phục……..thường xuyên tạo cảm giác tồn tại xung quanh anh.
Suy nghĩ đến hôm nay anh có tiết học buổi tối, nên chắc sẽ đến sớm một chút, cô cũng vừa vặn lấy lý do Tweet mà danh chính ngôn thuận tìm anh.
Gõ cửa ba cái, quả nhiên bên trong truyền ra giọng nói trầm khàn của anh: “Mời vào.”
Từ Diệp Vũ đẩy cửa ra, Lục Diên Bạch đang làm việc trước máy tính.
Cô ở miệng giải thích ý đồ của mình: “Cái kia……trước đây không phải nói viết Tweet sao, em có mấy chỗ không được rõ lắm, nên đến hỏi thầy một chút.”
“Ừm,” Anh khẽ gật đầu, đối với việc cô đến cũng không tỏ ra bất ngờ, “Lấy ra đây cho tôi xem thử.”
Từ Diệp Vũ kéo ghế ngồi xuống cạnh anh, cô có thể ngửi thấy mùi tuyết tùng và mùi cỏ cây nhè nhẹ trên người anh, có lẫn một chút hương lá cam.
Lâu như vậy rồi, ở văn phòng có thể dựa gần anh như vậy, thấy đầu ngón tay của anh tiện thể còn ngửi được mùi hương lành lạnh, tựa như là lần đầu tiên.
Độ ấm của má cô dần dần tăng lên.
Lục Diên Bạch nhìn lướt qua Tweet văn cô viết, từ ngữ lưu loát, văn phong đẹp, chủ đề rõ ràng, lôi cuốn một cách ngoạn mục.
Cũng không quá hoa lệ mà mất đi khả năng đọc hiểu, kỹ năng viết quả thật đạt đến mức hoàn hảo.
“Không rõ cái gì?”
Từ Diệp Vũ khôi phục lại tinh thần, cô chỉ chỉ vào chỗ đánh dấu đỏ: “Chỗ này không biết lý luận của em có đúng hay không, có bị không nghiêm cẩn không, thầy giúp em nhìn xem có cần chính sửa không?”
Vòng lại mấy chỗ cho cô, chờ đến lúc cô chỉnh sửa, Lục Diên Bạch nói: “Lần này em không cần phải viết ba kỳ đâu Tweet đâu, hai kỳ là được rồi, còn một kỳ tôi sẽ sắp xếp cho giáo viên khác.”
“Ơ, vì sao ạ?”
Cô nghiêm túc hỏi làm anh có chút buồn cười: “Giảm bớt gánh nặng cho em mà em còn không vui nữa à?
“Ồ,” Cô gật đầu, “Thầy và giáo viên khác cùng nhau phụ trách sao? Đến lúc Tweet được đăng lên, nhất định số liệu sẽ đối lập, thầy yên tâm, em sẽ không làm thầy phải mất mặt đâu.”
Anh lấy tay chống cằm: “Mục tiêu của em là không để tôi bị mất mặt sao?”
Cô nhấp nhấp môi, tựa hồ đang suy nghĩ, rồi lại mở miệng, giọng nói trong trẻo: “Em sẽ để thầy được vẻ vang, em sẽ viết ra một Tweet làm kinh động, để thầy có mặt mũi một lần ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.”
“……”
/
Sửa Tweet xong, Từ Diệp Vũ đi, Lục Diên Bạch gửi Tweet cho Trương Thần Lượng.
Không lâu sau, Trương Thần Lượng tự mình chạy đến văn phòng tìm anh, đặt điện thoại lên bàn anh: “Học sinh này của anh viết không tồi nhà, lâu lắm rồi tôi không nhìn được bài Tweet hấp dẫn người được như vậy, ách, đúng là không làm thất vọng tiền nhuận bút của cô ấy.”
“Quả nhiên là ông trời ban lộc ăn mà, những thứ buồn tẻ như vậy mà lại có thể ý tứ như vậy.”
Thấy Lục Diên Bạch không dao động, lại nghĩ đến những lời trước đây không lâu anh ta nói, Trương Thần Lượng đẩy đẩy anh, bát quái: “Sao anh không nói lời nào hết? Cậu có còn cảm thấy cô ấy và học sinh khác giống nhau nữa không? Vẫn không có chút thay đổi bất ngờ nào sao?”
Tốt xấu gì cũng là học trò do mình dạy ra, Trương Thần Lượng khoe khoang khiến anh rất hưởng thụ.
Hơn nữa, lần này Từ Diệp Vũ xác thật là làm cho anh rất vừa lòng.
Lục Diên Bạch ngừng công việc lại, khẽ nhướng mày, tán thưởng nói: “Cô ấy đúng là không tệ.”