Cho tôi mượn bờ vai của người

 
Chương 19.
 
Lúc Lục Diên Bạch về đến nhà đã là 11 giờ tối, cha Lục mẹ Lục đều đã ngủ, trong phòng Lục Uyển Nghi đang viết tác nghiệp cũng đang chuẩn bị ngủ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy anh về, cô bé chỉ vào cái bàn: “Anh, vừa nãy anh có hai cuộc điện thoại.”
 
Sau tiết tự học buổi tối anh có trở về nhà một chuyến, còn chưa kịp ngồi xuống thì người nhà bệnh nhân gọi đến kêu đi, ngay cả điện thoại cũng quên lấy.
 
Nên lúc này mới không nhìn thấy cuộc gọi nhỡ.
 
“Gọi rất lâu, sau đó em nhận, em nói anh có việc nên đi ra ngoài quên mang điện thoại, bên kia nói, khi nào anh về thì trả lời tin nhắn của bọn họ.” Lục Uyển Nghi nói, “Nói có hạng mục gì đó, gần đây anh đang làm hạng mục sao?”
 
Lục Diên Bạch gật đầu, rồi sau đó nhìn cô bé: “Quan tâm anh sao? Tắm rồi đi ngủ sớm đi.”
 
“Khó có dịp ngày mai mới không có tiết, mọi người còn thúc giục em đi ngủ,” Lục Uyển Nghi không tình nguyện, “Em quan tâm anh một chút thì sao chứ, hạng mục gì vậy, là tâm lý sao?”
 
“Ừm, phát triển APP,” Lục Diên Bạch treo áo khoác lên giá treo, “Chuyện này không phải là chuyện em nên quan tâm.”
 
Lục Uyển Nghi duỗi eo một cái: “Sao lại không phải chứ? Nếu lỡ như sau này anh định làm liên quan đến tâm lý học, không tiếp quản chuyện trong nhà, trách nhiệm của trang trại rượu nhất định sẽ rơi xuống đầu em…..Em cũng nên sớm có chút hiểu biết liên quan chứ…….”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Cho dù anh làm trên phượng diện này, cũng sẽ không bỏ mặc trang trại rượu trong nhà đâu, nên em không cần thiết phải lo lắng,” Lục Diên Bạch xoa bóp ấn đường, “Em mới bao lớn mà đã bắt đầu quan tâm đến tương lai của mình chứ?”
 
“Cái này gọi là làm quen trước có biết không?” Lục Uyển Nghi dùng giọng điệu của bà cụ non nói: “Nữ thần của em vào năm 16 tuổi đã biết mình muốn làm gì rồi, em cũng nên suy nghĩ một chút về chuyện tương lai của mình.”
 
“…….”
 
“Được rồi, mau ngủ đi.”
 
Lục Uyển Nghi vào phòng, Lục Diên Bạch ngồi trên sô pha, cởi một cúc áo trước vạt áo, rồi gọi lại cho bên kia.
 
Gần đây chuyện đang nghiên cứu phát minh APP tâm lý học vì phải làm một tài khoản công khai cho nên đang phải thuê thêm người.
 
Tài khoản công khai mỗi ngày đều phải đăng bài, nội dung đăng cũng không giống nhau, bao gồm một số thí nghiệm tâm lý, phổ cập về sức khỏe tâm lý, còn có những nội dung liên quan đến tâm lý học.
 
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ có thiếu một chức vụ viết lách là còn thiếu, vẫn chưa tìm được một người viết Tweet thích hợp.
 
Sau khi cúp điện thoại, trong đầu Lục Diên Bạch không hiểu sao lại hiện lên một bóng dáng.
 
/
 
Ngày học bù kế tiếp Từ Diệp Vũ đến sớm, ngoại trừ mang theo sách còn mang theo cả laptop.
 
Giảng xong chương trình học của một ngày, Từ Diệp Vũ mở máy tính ra tiếp tục nói: “Những vấn đề trước đây ngài đưa cho em, lúc ấy em đã chỉnh sửa một chút, nhưng sau khi trở về thì lại nghĩ đến phương thức biểu đạt tốt hơn một chút, nên đã chỉnh sửa lại một chút, ngài xem thử xem.”
 
Lục Diên Bạch không nghĩ đến cô lại nghiêm túc như vậy, chỉ một Tweet lại chỉnh sửa nhiều thứ như vậy.
 
Khi nhận laptop thì thuận miệng tán dương một câu: “Em thật nghiêm túc.”
 
Cô ngượng ngùng cười cười: “Dù sao cũng là do mình viết ra nên nhất định phải tận lực làm hoàn mỹ một chút.”
 
Nếu như hỏi cô có chấp niệm gì, thì chính là những cái này do cô viết ra, nên phải làm để mình có thể hoàn toàn vừa lòng thì mới thôi. Viết lách là như vậy, viết những cái khác cũng phải như vậy.
 
Dù sao thì cũng không thể làm cho bút danh và người cô thích thất vọng được.
 
Lục Diên Bạch xem xong nội dung mà cô chỉnh sữa, thì gật đầu nói: “Có thể, đã viết rất khá rồi.”
 
Cô nhấp môi cười cười, bởi vì câu nói không chút để ý mà khen ngợi này của anh mà tâm trạng rất tốt: “Đến lúc đó em đây lại viết kỳ tiếp theo.”
 
“Có mệt không?” Anh bỗng nhiên hỏi.
 
Từ Diệp Vũ mới đầu không hiểu: “Dạ?”
 
Giọng người đàn ông trầm ổn: “Người thường đều phải viết tiểu thuyết, bây giờ còn để em viết nhiều Tweet như vậy, em có cảm thấy không lo hết được hay bận rộn quá không?”
 
“Cũng tạm ạ,” Từ Diệp Vũ nói, “Gần đây em không bận, vì em đang chuẩn bị đề tài cho bộ dài, còn một số tài liệu phải thu thập. Bộ truyện dài chuẩn bị viết liên quan đến tâm lý học, cho nên làm việc này cũng có thể xem như là đang bổ sung những kiến thức mà em thiếu, đối với chuyện em viết lách nhất định là có rất có ích.”
 
Lục Diên Bạch khựng lại một chút: “Em viết…..là thể loại gì vậy?”
 
“Ngôn, ngôn tình,” Từ Diệp Vũ bỗng nhiên nói lắp, “Sao, sao vậy ạ?”
 
Cô có chút ngượng ngùng, dù sao thì trong tiểu thuyết ngôn tình có miêu tả cảnh hôn, cảnh giường, những lời cợt nhã cũng không thể thiếu, cô sợ giây tiếp theo anh sẽ hỏi mình…… “Miêu tả cảnh hôn sẽ viết nhue thế nào?”
 
Dù sao thì mấy cái này cô viết rất lưu loát, mặc dù chưa từng nói chuyện yêu đương…..
 
Lục Diên Bạch: “Các em viết ngôn tình cũng chú ý đến mấy cái này vậy sao?”
 
Anh thấy dáng vẻ cô tựa hồ rất nghiên cứu.
 
Từ Diệp Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ thì ra cái anh muốn hỏi là cái này.
 
“Ngôn tình sẽ không tìm tòi nghiên cứu như vậy, cho nên thỉnh thoảng những bộ phim điện ảnh đều có chút BUG, nhưng tất nhiên càng hiểu biết thì viết ra sẽ càng có chiều sâu, có lợi cho bối cảnh và phác họa nhân vật, hơn nữa những bộ em viết tính chuyên nghiệp khá mạnh đó.”
 
Nói một lúc, Từ Diêp Vũ thiếu chút nữa quên mất mình là học sinh “chuyên ngành”, rồi đột nhiên sửa miệng: “Viết Tweet cũng xem như là lấy kiến thức chuyên ngành kết hợp với câu văn, xem như là luyện tập đi, có lợi vô hại mà.”
 
Lục Diên Bạch xem như đã hiểu, anh gật gật đầu.
 
Từ Diệp Vũ cho rằng anh sẽ thay đổi mà thúc dục mình viết Tweet kỳ hai, dù sao thì mỗi lần Loan Loan thúc giục bản thảo đều là dùng mấy chiêu nói bóng nói gió kiểu này, trước thì hỏi cô có mệt không, khỏe không, sau khi cô nói không mệt thì ngay lập tức cô ấu muốn cô giao bản thảo.
 
Nghĩ vậy, Từ Diệp Vũ tính toán một chút, rồi vô cùng tự giác nói: “Đêm nay trở về em sẽ bắt đầu viết, đến lúc đó sẽ đưa cho ngài xem.”
 
Lục Diên Bạch gật đầu xem như đã biết, rồi nhướng mày, sau một lúc rồi lại lãnh đạm nói: “Tôi rất mong chờ.”
 
Giọng người đàn ông ôn hòa, pha lẫn vài phần trịnh trọng hiếm có.
 
Sau ba ngày, Từ Diệp Vũ cũng viết xong Tweet tờ kỳ hai.
 
Dù sao thì Tweet cũng có chủ đề và tài liệu, cô chỉ cần chỉnh sửa lại, dùng những câu văn dễ hiểu, để mọi người có thể dễ dàng hiểu được.
 
Cô gửi tin nhắn cho Lục Diên Bạch: [Kỳ thứ hai em đã viết xong, bây giờ ngài có rảnh xem không?]
 
Qua nửa giờ, anh trả lời: [Tôi đang ở văn phòng.]
 
Từ Diệp Vũ lần thứ hai ôm laptop chạy nhanh đến đại học L, trên đường còn ghé vào một tiệm trà sữa mua hai ly chanh Yakult.
 
Lúc đến văn phòng trên tay cầm nhiều đồ, sau khi đẩy cửa vào thì thiếu chút nữa đứng không vững, lắc lư từ khe cửa bước vào trong.
 
Lục Diên Bạch thấy cô giống như con gấu trúc tập tễnh bước vào thì không khỏi mỉm cười, nhận lấy laptop từ một tay khác của cô.
 
Gánh nặng một bên biến mất, Từ Diệp Vũ nhẹ nhàng hơn, đứng vững lại rồi dùng mũi chân đóng kín cửa lại.
 
Anh đặt laptop lên bàn: “Sao lại mang nhiều đồ vậy?”
 
“Tiện thể nên em mua cho ngài một ly nước,” cô đặt ly nước chanh Yakult trước mặt anh, “Cái này uống rất ngon, chanh lại thêm Yakult, chua chua ngọt ngọt chính là em.”
 
“…….”
 
“Nếu thích Yakult, chắc hẳn sẽ không không thích loại đồ uống này,” Từ Diệp Vũ liếm liếm môi, “Ngài từng uống chưa?”
 
Lục Diên Bạch nhìn ly nước chanh màu vàng nhạt trước mặt, rồi lắc đầu.
 
Từ Diệp Vũ từng bước dụ dỗ: “Vậy thì nếm thử một chút đi ạ.”
 
Cô lại không tự giác mà nhỏ giọng, lầm bầm nói: “Em đã phải xếp hàng rất lâu đó.”
 
Nghe như vậy, tựa như vì anh nên mới mua cái này còn phải xếp hàng rất lâu nữa, anh dù muốn nói cái gì thì cũng không nên phụ ý của cô gái nhỏ được.
 
Lục Diên Bạch rút ống hút từ trong túi nilon ra, chọc vào lớp màng rồi uống một ngụm.
 
Mùi vì cũng không quá đậm mà cũng không quá nhạt, vị chanh trộn lẫn với mùi vị chua ngọt của Yakult, so với những đồ uống nhiều đường thì dễ chịu hơn, không bị ngấy.
 
Nhưng thật ra anh cũng không thích mấy thứ này, chỉ vì Lục Uyển Nghi khá thích, nên mỗi lần anh mua Yakult thật ra là đều mang về cho Lục Uyển Nghi uống.
 
Ở trong miệng anh, đại đa số đồ uống đều bỏ thêm đường hóa học vào nên đều nhạt nhẽo bình thường.
 
Cô nhướng mày: “Thế nào, thế nào?”
 
Anh híp mắt lại, cảm xúc dưới đáy mắt không rõ ràng.
 
Dưới ánh mắt tha thiết của cô, lại nghĩ đến cô cố ý mua cho mình, muốn chia sẻ với mình, nên những lời nói có lệ cũng không nói ra được.
 
Khựng lại một chút, Lục Diên Bạch gật đầu.
 
Cô nhếch miệng cười: “Thích uống cái này sao? Vậy lần sau em se mua cho anh nữa nha.”
 
Anh không nói chuyện, nghe cô nói tiếp: “Như vậy thì mỗi lần uống Yakult, anh sẽ nghĩ đến em.”
 
“……”
 
“Bình thường tôi không uống Yakult.”
 
Anh nói.
 
Từ Diệp Vũ chớp chớp mắt: “Bình thường không uống? Vậy anh mua Yakult làm gì?”
 
Chọc chơi sao?
 
Rồi lại nghĩ đến lúc mình không có linh cảm cũng có sở thích chọc Yakult, cô đột nhiên im lặng vài giây, rồi sau đó ghé sát vào tai anh, đè thấp giọng nói…….
 
“Ngài có phải có……sở thích đặc biệt không?”
 
Lục Diên Bạch: “…….”
 
“Tôi không có.”Anh cảm thấy huyệt Thái Dương như nhảy bưng bưng, căn bản anh cũng không hiểu làm sao Từ Diệp Vũ lại kéo đề tài nói đến mức khiến người ta không nói được lời nào như vậy chứ.
 
Người đàn ông mỏi mệt xoa xoa ấn đường, gạt bỏ tinh thần phiền toái này đi.
 
“Xem Tweet đi.”
 
Bầu không khí trong văn phòng khôi phục lại bình tĩnh, Lục Diên Bạch xem Tweet từ đầu đến cuối một lần, những lời nhận xét vớ vẫn kia của cô cuối cùng cũng tiêu tán, dần dần thay vào đó là sự vừa lòng.
 
Xem ra không phải là nhất thời phát huy hơn người thường, bản thân cô có thể khống chế được năng lực viết Tweet, cho dù là lần đầu hay lần thứ hai đều hoàn thành rất xuất sắc.
 
Anh gật đầu, nghiêng đầu hỏi cô một câu không liên quan: “Lúc trước em nói, tiền nhuận bút đại khái của em là bao nhiêu?”
 
Từ Diệp Vũ giật mình, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Ngàn chữ 800, sao vậy ạ?”
 
“Nếu trả cho em ngàn chữ 900.” Anh dừng lại, “Em có muốn viết 3 kỳ Tweet liên quan đến tâm lý học không?”
 
Từ Diệp Vũ: “……..Có ý gì ạ? Có người mời em viết Tweet sao? Em…..”
 
“Ừm, tối muốn mời em viết.”
 
Bốn chữ “em không muốn viết” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Từ Diệp Vũ nhanh chóng khựng lại thậm chí còn có chút kinh hỉ.
 
“Em……Có thể ạ.”
 
“Là nhiệm vụ gì ạ?”
 
“Không phải nhiệm vụ, là tài khoản công khai của một APP đang phát triển,” Lục Diên Bạch giải thích, “Bây giờ vẫn chưa thuê được nhân viên phụ trách, hơn nữa tôi thấy em khá thích hợp để phối hợp, cho nên muốn mời em viết mấy Tweet.”
 
Lục Diên Bạch “mời” cô viết, chữ “mời” này đã chiến thắng tất cả.
 
Cô không có khả năng từ chối anh.
 
Huống hồ anh có thể mời cô, cô nằm mơ cũng cười được.
 
Thậm chí cô có chút e ngại, gật đầu: “Nếu ngài mời em viết, thì không cần một ngàn chữ 900 đâu, em sẽ giảm giá cho thầy, giá hữu nghị thôi.”
 
Anh đỡ trán: “Mấy ngàn tiền nhuận bút này tôi vẫn có thể trả được.”
 
Cô lúng túng rụt cổ lại: “Không phải em muốn để ngài cảm nhận được, em cho ngài đãi ngộ đặc biệt sao.”
 
Hạnh phúc nhỏ nhoi của rất nhiều người có được từ những điều nhỏ nhặt là như vậy, chẳng qua cô muốn để anh vui vẻ trong phạm vi cho phép của mình mà thôi.
 
“Viết tốt chính là đãi ngộ đặc biệt dành cho tôi rồi.” Anh nói.
 
“Cụ thể là muốn viết cái gì?”
 
“Trước tiên là viết mấy kỳ bản thảo phổ biến, phù hợp đại diện cho Tweet.” Anh nói, “Thương nghị xong tôi sẽ gửi mấy từ mấu chốt qua cho em, em có gì không hiểu thì có thể gửi tin nhắn cho tôi, tôi thấy sẽ trả lời.”
 
“Có thể gửi tin nhắn, vậy có thể gọi điện thoại không?” Cô được một tấc lại muốn tiến một thước.
 
“……Có thể.”
 
“Video call thì sao?”
 
“…….”
 
“Em biết rồi,” Cô nhỏ giọng nói, “Em sẽ nghiêm túc quấy rầy……à không phải, hỏi ngài.”
 
/
 
Sau khi ăn cơm chiều, Từ Diệp Vũ nhận được từ ngữ mấy chốc của Lục Diên Bạch.
 
Cô giống như nhận được thánh chỉ, ăn cơm xong liền lập tức ngồi trước laptop gõ chữ.
 
Hướng Vi đi ngang qua nói: “Sao trước kia mình không thấy cậu viết lách tích cực như vậy chứ?”
 
“Cậu không hiểu đâu, đây là giáo sư Lục đưa công việc cá nhân cho mình, không phải là yêu cầu của trường học,” Từ Diệp Vũ mím môi, có chút đắc ý nói, “Mình muốn làm nhanh, nếu không được thì mình có thể đi quấy rối anh ấy.”
 
“Quấy rối?”
 
“Đúng vậy, chính anh ấy nói nếu không hiểu có thể tìm anh ấy,” Từ Diệp Vũ nói tiếp, “Nếu lúc mình gọi qua mà anh ấy vừa tắm xong, mình có thể nhìn thấy giọt nước lăn từ ngọn tóc anh ấy xuống, bờ ngực chắc…..”
 
Hướng Vi: “Cậu mẹ nó là tác giả của tiểu thuyết H văn sao?”
 
Ba giờ sau.
 
Lục Diên Bạch vừa kết thúc một cuộc gọi, anh đi vào phòng tắm tắm rửa để thả lỏng tinh thần.
 
Ở bên kia nghe nói anh để Từ Diệp Vũ viết mấy kỳ Tweet thì đều cảm thấy nghi ngờ, ý là vì cô không phải là một người làm chuyên môn này, viết tiểu thuyết và viết Tweet lại khác nhau, tác giả có tính cực hạn, nhất định là khó có thể khống chế công việc hạng mục mở rộng, nói anh suy xét lại một chút.
 
Anh suy xét một lúc, kết quả vẫn không thay đổi, vẫn quyết định để cô viết.
 
Sau một hồi giằng co, phía đối tác nói, vậy chờ xem hiệu quả cô viết ra như thế nào.
 
Dù sao thì vẫn không đồng ý với anh, nhưng lại nhìn mặt mũi của anh nên mới quyết định thử một lần.
 
Thuyết phục hòa giải một lúc xong, anh đã có chút mệt, muốn đến phòng tắm tắm rửa một chút, vừa mới ngồi xuống giường thì điện thoại rung on gong.
 
[Từ Diệp Vũ] gọi video cho ngài.
 
Anh cau mày, nhìn thấy bên kia gửi tin nhắn đến.
 
[Giáo sư, ngài ngủ chưa?]
 
[Bây giờ ngài có thời gian để em quấy rầy không?]
 
[À không phải, ý em nói là quấy rầy, quấy rầy.]
 
[Có rảnh tham khảo cái kia cái kia với em không?]
 
Lục Diên Bạch: ……….
 
Giống như nhất thời bị ấm đầu, sau khi liên tiếp gửi tin nhắn đến thì bên kia lại bắt đầu thu hồi.
 
Thu hồi xong, Từ Diệp Vũ lại một lần nữa gửi đến…….
 
[Giáo sư, gọi Video call không?]
 
Thời gian hiện thị phía trên điện thoại, 13:14.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui