Cho tôi mượn bờ vai của người

 
Chương 3.
 
Vào văn phòng của Lục Diên Bạch, Từ Diệp Vũ vẫn chưa khôi phục lại cảm xúc.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm giác này giống như đụng đầu vào cùng một chỗ, khi lần thứ hai đến đó mà vẫn không hề nhớ gì, chưa kịp đề phòng, chưa có bất kỳ sự chuẩn bị nào thì đụng phải đầu.
 
…….Đầu rất đau.
 
Lục Diên Bạch nâng mí mắt nhìn cô một cái, rồi đặt giáo án lên bàn, nói: “Ngồi tự nhiên đi.”
 
Từ Diệp Vũ kéo kéo gương mặt mềm mại, cố nặn một nụ cười: “Được ạ.”
 
Khoảnh khắc ngồi xuống kia, trái tim cô dường như đang nhỏ máu.
 
Tình huống lúc ấy, cô ngoại trừ ngoan ngoãn vào văn phòng của anh ra thì không còn sự lựa chọn nào khác.
 
Chẳng lẽ lại muốn cô mỉm cười nói “Không phải đâu giáo sư, em không phải đến để báo cáo đâu, em chỉ tùy ý đến đây đi dạo một chút, ai ngờ lại gặp thầy ở đây” sao?
 
 Chưa biết chừng Lục Diên Bạch kia sẽ phong sát cô ở toàn thành phố L này luôn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Diên Bạch xoay người đóng cửa lại, vào giây phút cửa đóng lại, còn phát ra tiếng động khe khẽ và ôn hòa trong không gian trong phòng.
 
“Có mang theo sách không?”
 
Từ Diệp Vũ thậm chí còn chưa kịp chết ngột trong mớ tiếng động thì đã lập tức tỉnh táo lại.
 
Cô căn bản không phải đến để học thì sao có thể mang sách được chứ.
 
Huống chi, cô còn không biết sách chuyên ngành tên là gì nữa.
 
Cô nuốt nuốt nước miếng, ngón tay cọ cọ vào góc váy: “Không, không có.”
 
Lục Diên Bạch nhìn ra được cảm xúc của cô, giọng nói vẫn không nhanh không chậm như trước, lạnh nhạt trấn an.
 
“Đừng khẩn trương, là hôm qua tôi quên thông báo với em.”
 
Anh đẩy cuốn sách của mình qua: “Xem sách của tôi trước đi.”
 
Mở sách của Lục Diên Bạch ra, chữ viết bên trong rất tinh tế, mạnh mẽ mà lực, những nét ngang dọc thẳng cong đều không giống với những người khác.
 
Ngay cả những nếp gấp bên hông cuốn sách cũng rất đẹp làm người ta phải mở mang kiến thức.
 
Thấy anh nghiêng túc soạn bài, Từ Diệp Vũ bỗng nhiên có chút xấu hổ.
 
“Giáo, giáo sư.”
 
Lục Diên Bạch vẫn cúi đầu viết viết lên giấy, trả lời lại một câu: “Hửm?”
 
Câu nói mang giọng mũi càng khiến Từ Diệp Vũ thêm quyết tâm.
 
Từ Diệp Vũ chớp chớp mắt: “Cái kia, em có chút tò mò, nếu như lúc ngẫu nhiên gọi mã số sinh viên của em mà em không có ở đó thì sẽ như thế nào ạ?”
 
Ngón tay anh khựng lại, suy nghĩ một lát, giọng nói sắc lạnh: “Note lại trốn học, trừ điểm chuyên cần, sau đó sẽ giao danh sách cho người kiểm tra lại.”
 
Anh rất hiếm khi chọn ngẫu nhiên sinh viên trả lời câu hỏi, dù cho rất hiếm những khả năng trốn học cao lắm cũng chỉ một lần.
 
Mặc dù học sinh dự thính rất nhiều, nhưng không có nghĩa là học sinh bắt buộc có thể vì vậy mà trốn học.
 
Từ Diệp Vũ: “Danh sách giao lên rồi ạ?”
 
Xem ra cho dù có nói ra chân tướng hay không thì cơn ác mộng này phải có một người gánh chịu.
 
Cô nghiêng đầu, nhìn thấy danh sách mà anh vừa giao lên và lưu lại….họ tên: Từ Diệp Vũ, giáo viên: Lục Diên Bạch, mã số sinh viên: 1607151012.
 
Lần kiểm tra này là dựa trên danh sách số báo danh, sau đó anh sửa lại thông tin cơ bản của sinh viên rồi giao đi đăng ký, chỉ viết mã số sinh viên và tên của giáo viên. Anh nghĩ Từ Diệp Vũ không thể nói dối mã số sinh viên này kia được, nên anh trực tiếp điền thông tin vào, cũng bớt phải đối chiếu lại danh sách hoặc phải vào hệ thống giáo vụ thẩm tra lại.
 
Đoán chừng người kiểm tra cũng chỉ làm cho có, nên vẫn chưa điều tra ra được cô không phải là sinh viên của trường này. Mà Lục Diên Bạch vì có nhiều sinh viên quá nên không nhớ mặt hết, nên cũng không ngờ lại có người dám làm ra chuyện ô long như vậy, cho nên cũng không hoài nghi hay kiểm tra đối chiếu sự thật.
 
Diệp Vũ nhìn mà muốn khóc.
 
Cô đỡ trán cảm thán: “Vận khí của mình thật là tốt mà.”
 
Cô phồng má lên trông giống như một chú chuột hamster đáng yêu.
 
“Em đừng nghĩ nó nghiêm trọng quá, kiểm tra này cũng không khó như vậy đâu,” Lục Diên Bạch trấn an cô, “Không cần phải thông thạo, chỉ cần viết cơ bản là được rồi. Dù sao nguyên nhân của cuộc kiểm tra này cũng chỉ là muốn xem thử mọi người trong lớp có nắm đủ kiến thức không thôi.”
 
Từ Diệp Vũ mím môi, ánh mắt hậm hực: “Khóa học này em học không được tốt lắm, em sợ lãng phí thời gian của thầy.”
 
Đâu chỉ là không tốt mà cô còn chưa từng học qua, Lục Diên Bạch chỉ cần tùy tiện chọn một sinh viên ở lớp học cũng đều có thể hơn cô rồi.
 
Anh đi đến phía sau cô, lấy ra một cây bút máy: “Em không hiểu chương nào, khoanh lại đi, tôi sẽ bổ túc trọng tâm cho em.”
 
Từ Diệp Vũ líu lưỡi một lúc lâu.
 
Rồi sau đó, cô đưa ngón trỏ ra vừa yếu đuối vừa sợ hãi vừa run rẩy chỉ chỉ vào phần đề mục thứ 3 của chương 5.
 
Đây chính là phần tối hôm qua anh giảng.
 
“Chỉ không hiểu phần nhỏ này thôi sao?” Anh khẽ thả lỏng, “Vậy thì vấn đề không lớn, chỉ cần một giờ……”
 
Từ Diệp Vũ lắc đầu, bất chấp cắt ngắt lời anh: “Không phải.”
 
Lục Diên Bạch lại thả lỏng lần nữa: “Chứ sao?”
 
“Ngoại trừ phần nhỏ này ra còn lại,” Từ Diệp Vũ nhắm chặt mắt lại, lớn gan nói thật: “Em đều không hiểu.”
 
“……..”
 
Bầu không khí ngay lập tức như đóng băng lại.
 
Từ Diệp Vũ khẽ nâng mi lên, cô thử quay đầu lại nhìn Lục Diên Bạch: “Thầy bị em chọc cho tức giận không nói nên lời luôn rồi sao?”
 
Thật sự không phải là cô cố ý, trước đây khi còn đi học tốt xấu gì cô cũng được xem là sinh viên đứng Top đầu, càng đừng nói đến chuyện có mấy cuốn sách bán rất chạy, môn ngữ văn của cô có thể nói là rất nổi tiếng ở trường học.
 
Mặc dù năng lực học tập không tồi, nhưng mà chuyên ngành này cô chưa từng tiếp xúc qua, trình độ khó dễ thế nào cô cũng không nắm rõ lắm.
 
Dựa theo những lúc bình thường, cô nhất định sẽ không nhận củ khoai lang phỏng tay này, nhưng chuyện này là do cô gây ra, cô ngại để người khác gánh vác thay, huống chi có thể ở chung với Lục Diên Bạch trong cùng một phòng, còn có sắc đẹp hấp dẫn trước mặt…..Cô vô cùng rối rắm.
 
Lục Diên Bạch lắc đầu: “Không phải, tôi đang suy nghĩ phương án phụ đạo.”
 
Cô vẫn đang mơ hồ, cuộn cuộn góc váy nhỏ giọng nói: “Vất vả rồi ạ.”
 
Qua một lúc lâu, giọng nói của người đàn ông từ phía sau truyền đến: “Nếu em đã điều chỉnh tốt rồi vậy chúng ta bắt đầu.”
 
Từ Diệp Vũ: “Thầy nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi ạ?”
 
Anh kéo cái ghế ngồi xuống cạnh cô: “Học trước một buổi để xem trình độ tiếp thu của em như thế nào rồi mới quyết định phương pháp dạy.”
 
Vừa nghe giảng, Từ Diệp Vũ vừa rối rắm không biết rốt cuộc mình có nên nói ra tình hình thực tế hay không.
 
Chờ đến lúc kết thúc phần 2 “chương trình học”, Từ Diệp Vũ cũng đã sắp xếp lại suy nghĩ rõ ràng, cô vừa định thử khuyên nhủ anh, xem thử có thể nói ra được sự thật mà không để cho sinh viên 1012 kia phải chịu tội, còn mình thì vẫn có thể tiếp tục đến tiết của anh nghe giảng.
 
“Giáo sư à, em có chuyện này muốn nói với thầy……”
 
Còn chưa nói xong, tiếng chuông điện thoại đã cắt ngang lời cô.
 
Lục Diên Bạch cúi thấp người: “Chờ chút, tôi nhận điện thoại.”
 
Anh cũng không kiêng dè cô mà nhận điện thoại luôn, xem ra không phải là bạn gái, nhận thức này làm cô có chút mùi vị ngọt ngào trong hoàn cảnh chua xót.
 
Người bên kia điện thoại hình như rất sốt ruột, Từ Diệp Vũ chỉ nghe được giọng nói gấp gáp và một số câu nhắc nhỡ đứt quãng.
 
Cái gì mà “nhanh lên”, “chậm một chút nữa có thể sẽ không có”, “nhất định phải nhanh một chút để tránh thảm kịch hôm trước lại xảy ra”…..
 
Từ Diệp Vũ: “?”
 
Người này mỗi ngày đều bận rộn chuyện quốc gia đại sự sao?
 
Lục Diên Bạch đáp một tiếng, sau khi cúp điện thoại, anh nhìn Từ Diệp Vũ: “Vừa nãy em định nói gì?”
 
Từ Diệp Vũ sờ sờ cổ: “Nếu thầy còn có chuyện quan trọng thì để lần sau em nói sau cũng được ạ.”
 
Chuyện này không phải chỉ một hai câu là có thể nói rõ ràng được, không thể làm chậm trễ thời gian của anh được, hơn nữa người bên kia điện thoại còn thúc giục còn gấp gáp như vậy nữa.
 
Lục Diên Bạch vuốt cằm, đóng sách vở lại: “Được, vậy để lần sau nói. Nếu như em cần thì có thể mang sách về nhà đọc.”
 
Đương nhiên, vì sợ mình có thể sẽ làm hư hao cuốn sách tinh xảo như vậy, nên cuối cùng cô không mang sách về.
 
Đứng ngoài văn phòng, lúc gần đi, Lục Diên Bạch cố ý nhắc cô: “Văn phòng của tôi là 4302, lần sau đừng đi nhầm nữa.”
 
Từ Diệp Vũ nhéo mình một cái, trên mặt xuất hiện một nụ cười đúng mực: “Vâng ạ, em biết rồi.”
 
/
 
Lúc trở về, cô gặp Hướng Vi ở cửa hàng hoa quả.
 
Từ Diệp Vũ nói mình đi tìm tài liệu kết quả lại bị Lục Diên Bạch kéo đến văn phòng.
 
Hướng Vi không thể nhịn cười được: “Vậy hôm nay hai người tiến triển sao rồi?”
 
“Thì vậy đó, thầy ấy dạy mình hai tiết chuyên ngành,” Từ Diệp Vũ cong cong khóe miệng, “Mặc dù nghe giảng chuyên ngành có chút khổ sở, nhưng mà thầy ấy ngồi bên cạnh, cách mình rất gần, mình có thể cảm nhận được tiếng hít thở của thầy ấy.”
 
Hướng Vi tung tung quả táo trong tay: “Xem bộ dạng không có tiền đồ này của cậu kìa.”
 
Nhìn thấy Hướng Vi đang chọn táo, Từ Diệp Vũ nhếch nhếch cằm: “Sao cậu thích ăn táo vậy?”
 
“Đừng nói nữa, hôm qua không phải cậu ăn hết một nửa táo của mình sao, mình còn chưa hết thèm đâu.”
 
Bởi vì Hướng Vi cũng thường xuyên lấy đồ ăn của Từ Diệp Vũ, nên hai người các cô tuy hai mà một, ngày thường cũng hay đùa giỡn nhau.
 
“Cậu mua táo lúc nào cũng ngon hết.” Từ Diệp Vũ hiếm khi khen cô ấy vài câu.
 
Hướng Vi tỏ ra rất có kinh nghiệm, có chút đắc ý nói: “Hôm qua cậu ăn ngon không? Hôm nay còn ngon hơn nữa.”
 
Từ Diệp Vũ: “Cậu chọn như thế nào vậy, chia sẻ cho mình chút kinh nghiệm đi.”
 
Hướng Vi suy ngẫm vài phút rồi nói: “Cũng không có bí quyết gì hết, mình thấy ai đẹp thì mua của người đó thôi.”
 
“……”
 
Thì ra là vậy sao?
 
Lần này Từ Diệp Vũ trả tiền, trên đường về nhà, Hướng Vi nghĩ đến cái gì đó, rồi hỏi cô: “Cậu nói với giáo sư tình huống của cậu chưa?”
 
“Vốn định thăm dò một chút, nhưng mà người trong nhà thúc giục thầy ấy có chuyện gấp, nên mình định lần sau sẽ thăm dò.”
 
Hướng Vi cười cười, ghé sát mặt đến: “Ngoại trừ cái đó thì tiến triển đến đâu rồi?”
 
“Ngoại trừ cái này, còn có thể tiến triển cái gì nữa?”
 
“Thì tình cảm,” Hướng Vi bĩu môi, “Không phải cậu cảm thấy người ta đẹp sao, mình và cậu chơi từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên mình thấy cậu khen một người như vậy đó.”
 
“Cũng đâu phải là mua táo mà thấy hôm nay táo đẹp thì lập tức có thể mua được chứ,” Từ Diệp Vũ nhún nhún vai, “Đỉnh núi cao Lục Diên Bạch này không dễ dàng chinh phục được đâu.”
 
“Vậy cậu……”
 
Từ Diệp Vũ gật đầu: “Nhưng mà từ trước đến này mình đều có nghị lực và quyết tâm để trèo lên đỉnh núi cao.”
 
“……Cậu ngậm miệng lại đi.”
 
/
 
Ngày tiếp theo, Từ Diệp Vũ rốt cuộc cũng không quên mình đụng đầu ở đâu, cô đúng giờ có mặt ở cửa văn phòng của Lục Diên Bạch.
 
Cửa khép hờ, nhưng người không ở đây, chắc là đi ra ngoài có chuyện.
 
Từ Diệp Vũ đi vào, ngồi trên sô pha, suy nghĩ tìm từ ngữ để nói.
 
Khi suy nghĩ gần xong, Lục Diên Bạch cầm gì đó bước vào.
 
Cô nhìn kỹ một chút, là một lốc Yakult.
 
Anh thích uống Yakult vậy sao?’
 
Lục Diên Bạch thuận tay đặt đồ lên bàn, mở ngăn kéo lấy một phần đại cương mà mình đã chuẩn bị, đẩy qua cho cô: “Đây là kiến thức hôm nay, em xem trước đi.”
 
Từ Diệp Vũ gật đầu.
 
Yakult đặt chính giữa bàn, cản trở Lục Diên Bạch đẩy đại cương qua.
 
Anh không nghĩ nhiều, mà đẩy Yakult vào góc tường, để tránh lát nữa lại cản trở việc trao đổi với cô.
 
Lần này quả thật là anh không có ý kia, cũng không thèm để ý Từ Diệp Vũ sẽ làm gì hay không, anh chỉ đơn thuần là muốn thuận tiện cho việc học.
 
Nhưng Từ Diệp Vũ đã hai lần nhìn thấy thứ này bị lấy đi, hơn nữa cô viết tiểu thuyết lại thích tưởng tượng……
 
Cô nhịn rồi lại nhịn, chung quy cũng không nhịn nổi nữa, vừa trêu chọc vừa thăm dò mở miệng hỏi: “Giáo sư, ở trong lòng thầy em là hạng người như vậy sao?”
 
Lục Diên Bạch khựng lại: “Sao vậy?”
 
Cô nâng mí mắt lên, liếm liếm môi, trong đáy mắt hiện lên một tia sáng nhỏ.
 
“Vậy vì sao thầy lại sợ em trộm uống Yakult của thầy vậy chứ?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui