Edit: LazyGirl.
——————
Từ lúc Chu Lệnh Hành bế Tô Hành xuống, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra vỏn vẹn nửa phút.
Nhưng cũng đủ để những fans đang xem thấy rõ.
Tình huống phát sinh bất ngờ khiến khung cảnh trở nên vô cùng quỷ dị.
Các fans vừa rồi còn hoan hô hò hét, không phải là sắp thắng sao?
Vì cái gì lại tạm dừng? Vì cái gì lại đầu hàng??
Vì cái gì lại xuống sân khấu??? Vì cái gì lại còn ôm Sleeping xuống sân khấu???
Sau khi hai bình luận viên nhận được thông báo từ trọng tài, lập tức trấn an người xem.
Tiểu Hải: 【 Là vầy, chúng tôi vừa mới nhận được thông báo từ trọng tài. Tuyển thủ bên GI thân thể có vấn đề nên không thể tiếp tục thi đấu. Vì thế, ván đấu này, đội chiến thắng là——FHL! 】
Vừa nói xong lời này, khán phòng vốn đang ồn ào bỗng chốc im ắng trở lại.
Không một tiếng hoan hô, không một ai nhảy nhót.
Khán phòng đặc biệt im lặng.
Ngay tức khắc, một tiếng hét thất thanh vang lên.
"Như thế nào liền biến thành FHL thắng! Trọng tài mắt mù sao!! Rõ ràng là GI chiếm ưu thế hơn hẳn FHL vậy mà lại nói FHL thắng??"
"Tôi có lầm hay không vậy? FHL đã trả cho trọng tài bao nhiêu tiền vậy? Tôi bỏ tiền ra mua vé chỉ để chứng kiến cảnh này thôi à?"
"Tuyển thủ của GI? Ai?"
"Hình như là Sleeping.... Vừa rồi thấy LING ôm Sleeping xuống."
"Chị gái bị sao thế... không lẽ nghiêm trọng lắm hả, sao không một ai nói rõ ràng vậy. Sao không ai nói về việc FHL thắng bằng cách này vậy?"
"Ha hả, tôi đã nói rồi mà, nữ tuyển thủ thì làm ra được trò trống gì? Trận thi đấu quan trọng như vậy, không chơi được thì đừng chơi."
"Sắp thắng rồi, không lẽ không trụ tiếp được nữa hả?"
"Người khác đều cố gắng khống chế chính mình không được phát sinh bệnh, hơn nữa chị gái ngay khoảng khắc kia liền phát bệnh ngay lập tức, người sáng suốt đều nhìn ra được. Nếu không có chị gái, GI cũng thua thôi, có gì khác nhau?"
"Trước đây, người đi rừng của GI tuy rằng đánh bị giết liên tục, nhưng ít ra đều hoàn thành mỗi trận đấu. Sleeping có thao tác tốt thì làm sao? Đến thi đấu cũng không đánh xong thì nói được gì?"
Người hâm mộ trên phát sóng trực tiếp lúc này còn dữ dội hơn nhiều.
【 Tình huống gì đang xảy ra vậy? Sao tôi lại cảm giác được là Sleeping đã ngủ mất rồi?? 】
【 Wow, tôi chưa bao giờ thấy có tuyển thủ nào đang đánh nửa chừng lại ngất đi luôn đó. 】
【 Này lầu trên, không phải là không thấy, chỉ là không biết mà thôi. Nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp đã phải nghiến răng nghiến lơi ngay cả khi họ không khỏe ở giữa trận và kiên trì cho đến cuối trận. Có điều, con gái thì không thể chịu đựng được lâu như con trai thôi ha ha ha ha 】
【LING lại bế Sleeping kiểu công chúa??? 】
【 Sao mà lúc nào LING cũng bế Sleeping lên kiểu công chúa hết vậy??? 】
Bên phía GI lúc này, ba người còn lại cũng lặng lẽ xuống sân khấu. Phát sinh tình huống này, nên phần bắt tay giữa hai bên được miễn.
Trái lại bên phía FHL, ngoại trừ Giang Nguyên, những người còn lại trên mặt đều nở nụ cười.
Tuy rằng không phải thắng bằng chính thực lực của họ, nhưng chung quy lại thắng là được.
Đỗ Nhược cũng nhẹ nhàng thở hắt ra, bởi vì 20 phút máu chốt kia, cậu không dám nghĩ đến nếu đấu thua, fans sẽ ầm ĩ trách mắng cậu đến mức nào nữa.
Tựa hồ như cảm nhận được sự trầm mặc đến từ người bên cạnh, Đỗ Nhược nhìn về phía Giang Nguyên: "Đừng để ý như vậy, đợt giao tranh cuối không nhất định người thua là chúng ta, hơn nữa, GI có thắng thì cũng không có ích gì."
Giang Nguyên sắc mặt vẫn như cũ: "Phải không."
Giọng nói trầm thấp này của Giang Nguyên khi đến tai Đỗ Nhược nghe rõ sự châm chọc.
Đỗ Nhược ngoài ý muốn nhìn chằm chằm Giang Nguyên, thế nhưng không nói nên lời.
Giang Nguyên im lặng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thật lâu sau, anh quay sang hỏi Đỗ Nhược: "Cậu thật sự nghĩ là chúng ta sẽ thắng trận giao tranh cuối đó?"
Đỗ Nhược sửng sốt, mau chóng trả lời: "Đúng vậy, kinh tế của chúng ta chỉ kém có 2000 vàng mà thôi, có khả năng thắng."
Giang Nguyên cười cười đầy châm chọc: "Đây chính là lí do cậu mãi mãi không thể hơn được Chu Lệnh Hành."
Cuối cùng, Giang Nguyên khôi phục lại bộ dáng bất cần đời kia.
Đỗ Nhược mặt cứng đờ, tay nắm chặt, nghĩ đến hiện tại còn ở trên sân khấu, cuối cùng từ bỏ.
Trọng tài lúc này cũng đi tới vẫy tay với mọi người: "Sao các cậu lại di chuyển chậm vậy, mau ra cảm ơn khán giả đi."
Mấy người FHL nghe thấy liền nhanh chóng di chuyển, không nghĩ tới Giang Nguyên lại hướng ra phía sân khấu: "Tôi không đi, không thể chịu nổi cách thắng này."
Trọng tài sững sờ, nhìn bóng lưng Giang Nguyên một lúc lâu, phất tay áo bỏ đi.
Mặc kệ vậy, dù sao kết quả này cũng đã được công bố rồi.
*
Trên đường trở về căn cứ, không khí trong xe cực thấp, Chu Lệnh Hành nhìn người con gái đang ngủ say bên cạnh, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Thật đúng là, hoặc là không phát bệnh, hoặc là phát bệnh đúng thời điểm quan trọng.
Cũng coi như một loại năng lực.
Tiểu Bản ngồi một bên nhìn thấy Chu Lệnh Hành cười, không khỏi thấy không lạnh mà rét.
Yêu quá hóa điên hả? Tình huống nào rồi mà còn ngồi đó cười cho bằng được? Không lẽ là mất trí??
Còn Lão Ngư vẫn luôn dán mắt lên cái người ở hàng phía trước. Thẩm Giai Niên yên tĩnh đến đáng sợ.
Trầm mặc cả một đoạn đường, lúc đến căn cứ, Lão Ngư nhịn không được mở miệng: "Huấn luyện viên, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì đây?"
Thẩm Giai Niên quay đầu, vẻ mặt vô cảm nói: "Làm gì là làm gì?"
Lão Ngư ngượng ngùng, bất an nói:"Trên mạng đều đang mắng chị gái, chúng ta mặc kệ sao?"
"Nên làm gì, việc này không cần cậu phải nhọc lòng." Thẩm Giai Niên quay đầu lại, thanh âm lãnh đạm khiến người khác cảm thấy đáng sợ.
Lão Ngư còn muốn hỏi tiếp thì Wave đánh gãy: "Trên mạng nói gì thì kệ họ, cậu quản làm gì."
Vừa dứt lời, tất cả mọi người trong xe đều kinh ngạc nhìn Wave.
Cậu ta vừa nói giúp cho Tô Hành? Hôm nay trời sập à?
Wave hứng hết toàn bộ ánh mắt của mọi người, mất tự nhiên, bĩu môi, gương mặt ửng đỏ.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Bộ nói không đúng à?"
Tôn Hòa vỗ vỗ vai Wave, trêu chọc nói:"Bởi vì cậu nói quá đúng luôn đó."
Chả hiểu nổi mấy người này luôn!!!
Nói đúng thì nhìn gì mà nhìn chằm chằm dữ vậy? Bộ cậu đẹp trai quá hay sao mà nhìn???
Tiểu Bản cùng Lão Ngư phốc cái, cười ra tiếng.
Nháo một trận xong, bầu không khí trên xe cũng được thả lỏng.
Thời điểm xuống xe, nhiệm vụ nặng nề nhất là khuân vác Tô Hành giao cho Chu Lệnh Hành.
Đợi mọi người đi xuống trước, Chu Lệnh Hành mới chậm rãi đến trước mặt Tô Hành.
Nhìn mặt cô, thật xấu xí.
Đang tính di chuyển, nghĩ nghĩ, giơ tay tháo khẩu trang của Tô Hành xuống.
Lúc này mới bế cô lên, một đường cẩn thận che chở hướng thẳng lên lầu.
Cuối cùng cũng đến trước phòng Tô Hành, Chu Lệnh Hành ngựa quen đường cũ thả cô lên giường.
Tránh đánh thức Tô Hành, anh còn đặc biệt chậm rãi, từng chút từng chút một rút tay ra khỏi lưng cô.
Khó khăn lắm mới rút ra được thì Tô Hành xoay người, lại lần nữa đè lên nửa cánh tay của anh.
Chu Lệnh Hành cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, lại kiên nhẫn tiếp tục lặp lại động tác vừa nãy.
Trong lúc di chuyển,anh cảm thấy có gì đó không ổn, lòng bàn tay cảm thấy một mảnh mềm mại, xúc cảm đến kinh người.
Người đàn ông nhìn đến vị trí tay mình, khuôn mặt luôn bình tĩnh bỗng chốc cứng đờ, cảm thấy huyết áp tăng cao, tim đập liên hồi.
Cố gắng đè nén những cảm xúc đang phập phồng trong lòng, cũng không còn quan tâm đến động tác của chính mình có đánh thức cô hay không, nhanh chóng rút tay ra, đứng dậy hướng cửa rời đi.
Một đường phi thẳng về phòng mình, Chu Lệnh Hành thầm thở ra một hơi.
Anh không muốn làm công việc này nữa.
Tôn Hòa nhìn thấy sắc mặt ửng đỏ của Chu Lệnh Hành liền hiểu ý, cười: "Chuyện xảy ra khi nào?"
Chu Lệnh Hành giả vờ bình tĩnh:"Chuyện gì?"
"Cậu cùng với Tô Hành," Tôn Hòa quay lại nhìn tiếp máy tính, không chút để ý nói, "Chuyện khi nào?"
Chu Lệnh Hành nhanh chóng hiểu được ý của Tôn Hòa, cười nhạo: "Sao anh biết bọn em đã bắt đầu?"
Tôn Hòa sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường, "Cậu đừng nói với anh là cậu không thích em ấy? Nếu không thích thì tại sao lại suy nghĩ vì em ấy nhiều như vậy?"
Chu Lệnh Hành thu hồi ý cười: "Em cũng chỉ muốn tốt cho cô ấy. Muốn cô ấy có thể cùng chúng ta đi xa hơn."
"Đừng có nói những lời đó với anh. Anh cũng chưa từng thấy cậu đối xử với cô gái nào như vậy cả, nói mấy này với anh là vô dụng thôi." Tôn Hòa xua xua tay, hoàn toàn không đem những lời nghiêm túc này để trong lòng.
Cuối cùng còn nhỏ giọng lẩm bẩm:"Sao trước kia lại không phát hiện ra cậu trì độn như vậy nhở."
Tôn Hòa dứt lời xong cũng không thèm ngó ngàng tới Chu Lệnh Hành, tiếp tục xem mấy video thi đấu của Hàn Quốc.
Chu Lệnh Hành ngồi trên giường , bắt đầu ngồi tự hỏi bản thân rằng có phải trong khoảng thời gian này anh dành quá nhiều tinh lực cho Tô Hành chăng.
Nghĩ đến Tô Hành, trong đầu liền hiện lên gương mặt của một cô gái, vừa rồi khiến cho tim anh đập mạnh liên tục.
Trái tim vốn đã bình tĩnh, giờ lại bắt đầu tăng tốc.
Anh nghĩ là, mình thực sự có bệnh rồi.
Ở thời điểm hiện tại, thế giới trên mạng đang long trời lở đất. Mấy người GI ăn ý, phong ấn điện thoại của chính mình, an tĩnh vượt qua đêm nay.
Ngoài ý muốn là Tô Hành tự dưng nửa đêm tỉnh lại.
Rạng sáng hai giờ, Tô Hành chậm rãi mở mắt, ngồi dậy. Trong đầu xuất hiện hình ảnh chính mình trước khi gục xuống.
Là trận giao tranh cuối cùng của GI và FHL, sau đó...
Sau đó sao nữa? Tô Hành không khỏi sửng sốt.
Trong lòng hiện lên một tia bất an, ngay lập tức sờ soạng tìm điện thoại di động.
Không chút do dự liền mở Weibo lên.
Nhìn đến tin tức, Tô Hành khẽ nhíu mày, tâm tình rơi xuống đáy.
Rất nhiều người @ cô vào đống tin tức đó.
Càng xem, lông mày càng nhíu chặt.
Chửi rủa, trào phúng, châm biếm.
Màn hình toàn là những bình luận tiêu cực khiến Tô Hành cảm thấy bối rối, tay cầm di động vô thức siết chặt.
Cô cuối cùng vẫn xảy ra vấn đề ở trên sân thi đấu.
Không thể đảo ngược được tình hình.
Là vì cô nên mới thất bại, rõ ràng chỉ thiếu chút nữa thôi.
Tô Hành cắn môi, không cam lòng.
Những gì Chu Lệnh Hành ngày đó nói với cô chợt lóe lên.
Không thể đợi thêm được nữa, cô không cho phép bản thân mắc phải sai lầm tương tự.
Chu Lệnh Hành nói đúng, muốn chạy xa hơn, nhất định chính mình phải chữa khỏi bệnh.
Cho dù không chữa được, cô vẫn muốn thử.
Suy nghĩ dần trầm xuống, Tô Hành click mở giao diện Weibo.
5 phút sau, trên trang Weibo của GISleeping xuất hiện một bài đăng.
【 Lần thi đấu này là do chính tôi gây ra. Tôi muốn gửi lời xin lỗi đến những bạn fan hâm mộ của GI. Cụ thể là tình huống gì thì tôi không tiện tiết lộ, và tôi có thể nói rằng đó không phải là một căn bệnh nguy hiểm đến tính mạng. Tôi xin nhận lấy hết tất cả những nghi ngờ cùng sự chỉ trích của các bạn, nhưng xin các bạn đừng làm tổn thương đến những người vô tội. Trận thua hôm nay, sẽ sớm trả lại gấp bội. 】