Edit: LazyGirl.
——————
Người đầu tiên nhìn thấy bài đăng Weibo này là Tiểu Bản.
Phản ứng đầu tiên sau khi xem xong. Một chữ TỆ.
Kéo xuống đọc phần bình luận, quả nhiên, vô vàn chửi rủa cùng nghi ngờ.
【 Cảm thấy buồn cười thực sự, vì bản thân mà đội thua, còn nói không thể tiết lộ một cách hợp tình hợp lí nữa cơ. 】
【 Thể thao điện tử chưa bao giờ có đầu hàng! Thể thao điện tử cũng không nên có nữ tuyển thủ! 】
【 Chị gái không lo ở nhà nũng nịu đi, chạy đến thể thao điện tử xem náo nhiệt làm gì?? 】
【 Tình huống vậy mà chỉ nói một câu là không tiện tiết lộ? ha hả 】
【 Cút đi. 】
Có người thậm chí còn lập hastag.
【#SleepinglănrakhỏiGI# lăn, đây không phải là nơi cô có thể đến. 】
【 Cô thật sự làm cho chúng tôi hiểu được thế nào là một người đã xấu xí còn lắm trò #SleepinglănrakhỏiGI# 】
【 Làm như bản thân là nhân vật chính không bằng, lúc nào cũng đeo khẩu trang che đi cái sự xấu xí của mình #SleepinglănrakhỏiGI#】
Càng xem càng thấy những lời nói này của fans vô cùng tục tĩu. Tiểu Bản càng xem càng tức giận, chạy nhanh xuống dưới lầu.
Trong lúc chạy xuống còn không quên hét to: "Lệnh ca! Wave! Hai anh có nhìn thấy bài đăng trên Weibo của chị gái chưa? Sao mấy người này không biết gì mà cứ diss chị gái liên tục vậy?"
Chu Lệnh Hành ngồi trước máy tính, lười biếng dựa vào lưng ghế, mí mắt chỉ mở một nửa, một chút cũng không phản ứng.
Cơn tức giận của Tiểu Bản đã giảm xuống một ít.
Cái người này thiệt tình, giờ còn chưa tỉnh ngủ.
Còn Wave thì vẫn đang tập trung bên game, trả lời lấy lệ: "Đọc làm gì mấy cái đó."
Tiểu Bản không phục, mếu máo: "Chị gái nửa đêm đăng Weibo, sao có thể không xem."
Wave sửng sốt, tiện thể ấn biến về, lấy di động ra nhìn.
Trong lòng còn lẩm bẩm, cái cô này lại làm sao nữa, phát sinh ra chuyện này rồi mà còn tâm tình đi đăng Weibo?
Sau khi đọc xong Weibo của Tô Hành, Wave ngứa tay, gõ chữ.
【 Chuyển phát Weibo GISleeping// Tình trạng thể chất của Sleeping đã được giải thích khi mới gia nhập đội, không một ai có thể kiểm soát được điều đó. Với lại, cô ấy cảm thấy không thoải mái thì có thể khống chế được sao? Mấy người có thể khống chế sốt, cảm mạo, đau dạy dày cả đời cho tôi xem nào? 】
Cuối cùng còn lặng lẽ nhấn like bài đăng của Tô Hành.
Lúc này mới vừa lòng cất điện thoại vô, tiếp tục ván game.
Xem xong một loạt động tác này của Wave, Tiểu Bản nghẹn họng, chỉ có thể nhìn một cách trân trân. Này có phải là Wave mỗi ngày đều khịa chị gái không vậy?
Còn có vụ bênh này nữa hả?
Nghĩ vậy, Tiểu Bản cũng ý thức được là mình cũng nên lên tiếng ủng hộ chị gái.
【 Chuyển phát Weibo GISleeping// Không một ai biết được trong lúc thi đấu sẽ phát sinh ra được chuyện gì. Luôn ủng hộ chị gái! 】
Vừa mới chuyển phát xong, lại cảm thấy không có khí thế lắm, đang muốn bổ sung thêm thì đột nhiên nghe thấy âm thanh bên cạnh.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Tiểu Bản theo phản xạ trả lời: "Chậc, đang bận."
Vừa nói xong, chợt phát hiện có gì đó không thích hợp lắm, vừa rồi là giọng của Lệnh ca?
Chính mình vừa mới nói gì vậy nè? Đang bận?
Cậu chắc mất trí luôn rồi???
Tiểu Bản cứng đờ ngẩng đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt không vui của Chu Lệnh Hành không biết đứng dậy từ khi nào, đang lẳng lặng nhìn cậu.
Tiểu Bản giật mình một cái, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, "Ha ha ha ha Lệnh ca, anh tỉnh rồi hả, em đang chuyển phát bài đăng để ủng hộ chị gái ấy mà."
Chu Lệnh Hành lạnh lùng liếc Tiểu Bản một cái, vươn tay đòi điện thoai: "Đưa anh xem."
Tiểu Bản thấy Chu Lệnh Hành không có truy cứu cậu, lập tức cung kính dâng điện thoại của chính mình lên.
Thao thao bất tuyệt nói: "Chị gái hôm qua đăng Weibo, anh không biết là những người kia mắng chị gái dữ dội đến mức nào đâu. Để chứng minh tinh thần hỗ trợ lẫn nhau của đội mình, em với Wave vừa chuyển phát bài đăng, lên tiếng ủng hộ. Lệnh ca, anh có muốn làm một cái vậy không?"
Chu Lệnh Hành liếc Tiểu Bản một cách thật thô bạo, gật đầu với Tiểu Bản.
Tiểu Bản còn tưởng rằng Chu Lệnh Hành cũng muốn chuyển phát Weibo, hứng thú bừng bừng tiếp nhận điện thoại chờ Chu Lệnh Hành diễn.
Không ngờ Chu Lệnh Hành lại lấy điện thoại của chính mình ra, ấn like từng bài đăng của ba người, đứng dậy đi rót nước.
Hm.... ủa vậy là bày tỏ sự ủng hộ rồi đó hả?
*
Thời điểm Tô Hành thức dậy cũng đã là buổi chiều, xuống lầu bước tới chỗ của Chu Lệnh Hành.
Cũng mặc kệ Chu Lệnh Hành có đang chơi game hay không, nói thẳng vấn đề: "Tôi muốn nói với anh về việc chữa bệnh."
Chu Lệnh Hành nhướng mày, ngay từ bài đăng Weibo tối qua của Tô Hành, anh cũng đại khái đoán được ý của cô. Chỉ là, anh không ngờ cô lại nôn nóng như vậy.
"Được rồi, chờ tôi đánh xong ván này." Ngữ khí tự giác nhu hòa lên không ít.
Chậc chậc chậc.
Tiểu Bản run rẩy, hai người này sao mà rõ ràng quá vậy? Không sợ bị huấn luyện viên nghi ngờ hả?
Tô Hành sau khi nhận được câu trả lời, an tĩnh ngồi một góc sofa chờ đợi.
Nhưng từ biểu cảm của cô, có thể nhận ra được sự vội vàng nôn nóng trong đó. Tô Hành thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn được chữa khỏi như vậy.
Rốt cuộc cũng chờ đến khi ván game kết thúc, Tô Hành lập tức tới gần.
Chu Lệnh Hành bật cười: "Hôm nay thì không được. Tôi sẽ gọi cho ba tôi để hẹn thời gian."
Trên mặt Tô Hành hiện rõ sự thất vọng.
Chu Lệnh Hành lại nói tiếp: "Từ đây đến mùa giải tiếp theo vẫn còn nhiều thời gian, không cần gấp gáp."
Dứt lời, anh lấy điện thoại ra, nhấn một con số, bước thẳng ra ngoài.
Lúc này, Lão Ngư chồm tới, vụng trộm nói: "Chị gái, hôm qua chị ngủ quên, vậy khi nào mới đi ăn món Nhật đây?"
Nhìn khuôn mặt tràn đầy chờ mong này của Lão Ngư, Tô Hành cảm thấy nếu như cô nói không đi thì đây chính là một tội ác.
Những lời này của Lão Ngư khiến tâm tình bất an của cô được thả lỏng xíu, Tô Hành cười khẽ: "Tối nay thì sao?"
Lão Ngư nhảy dựng lên, lúc đáp xuống, suýt chút nữa là té ngã: "Tuyệt vời! Từ giờ đến lúc đó, em sẽ không đụng vô bất kì đồ ăn vặt nào. Phải để bụng để ăn sushi, mì Udon, cá sống cắt lát!"
Wave nheo mắt nhìn Lão Ngư: "Đừng có nói kiểu đó. Cho dù bây giờ cậu có ăn hết cái đống đồ ăn vặt đó, thì tới tối vẫn còn bụng quét sạch đống đồ ăn Nhật thôi."
Lão Ngư thẹn thùng, vung tay đấm Wave: "Sao cậu có thể nói tôi như vậy, hờn ghê, đồ xấu xa, đấm đấm này!"
Tiểu Bản đang ngồi một bên uống nước, nhìn thấy cảnh này, đột nhiên bị sặc, cười đến mức nước mắt chảy ra.
Tôn Hòa đang chơi game cũng không khỏi run tay, không cẩn thận đoạt mất bùa xanh của MID.
MID 【????? 】
Tôn Hòa trầm mặc đánh chữ, 【 Xin lỗi, trong nhà có tiểu cẩu vừa mới động dục. 】
Tô Hành cũng buồn cười không kém, tâm tình tốt lên không ít.
Chu Lệnh Hành cuối cùng cũng nói chuyện điện thoại xong, bước vào, đi đến trước mặt Tô Hành: "Đã nói xong rồi, ngày mốt được không?"
Tô Hành gật đầu, lại nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Lão Ngư, không nhanh không chậm nói: "Lát nữa đi ăn món Nhật đi, tôi mời. Coi như là để xin lỗi vì tôi mà thua trận đấu hôm qua đi."
Chu Lệnh Hành vội vàng lắc đầu: "Tôi không nhận."
Tô Hành sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.
Chu Lệnh Hành cười khẽ: "Này không phải là vấn đề của cô nên cô không cần phải xin lỗi." Nói xong, anh liền ngồi trở lại trước máy tính: "Đêm nay tôi mời khách, xem như đền bù sinh nhật cho cô."
Lão Ngư thấy tâm tâm niệm niệm đồ ăn Nhật của mình đã thành công, vẻ mặt hưng phấn nói không nên lời.
Thiếu điều dán thẳng dòng chữ "Tôi đang rất cao hứng" lên mặt vậy.
Sau khi nghe xong những gì Chu Lệnh Hành nói, ngũ quan của cô gái trở nên sinh động lên, cười nói: "Được thôi."
Bất thình lình nhìn thấy Tô Hành mỉm cười, Chu Lệnh Hành cảm thấy tim mình đập lệch một nhịp.
Sao lại thế này, sao lại cảm thấy cô như trở nên xinh đẹp hơn vậy?
Chuyện quan trọng nhất cũng đã được sắp xếp xong xuôi, Tô Hành cuối cùng cũng buông xuống được trái tim đang treo lở lửng của mình.
Cô lại len lén ngắm người đàn ông đang chuẩn bị vô trò chơi, ngồi xuống trước máy tính, gửi lời mời tổ đội: "Đánh đôi đi."
Chu Lệnh Hành còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thật lâu sau vẫn không có trả lời lại.
Tô Hành nghi hoặc, nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, vỗ một phát: "Chu Lệnh Hành?"
Người đàn ông đột nhiên hoàn hồn, quay đầu lại, vô tình đụng phải đôi mắt của Tô Hành đang nhìn mình.
Mơ hồ nhớ lại Tô Hành hỏi gì, anh cố nén suy nghĩ lộn xộn trong lòng, sờ sờ mũi: "Được."
Trong lúc chờ đợi game loading, những hành vi bất thường của chính mình dần hiện lên trong đầu Chu Lệnh Hành.
Lại nghĩ đến những gì mà Tôn Hòa nói, trong lòng bỗng thông suốt.
Có vẻ như, những điều bất thường đều đã được giải thích.
Anh hình như, có chút thích Tô Hành?
Trong ván game này, Chu Lệnh Hành liên tục mắc sai lầm. Cuối cùng, nhờ có màn cướp rồng của Tô Hành, đội cũng đã khó khăn giành lấy được chiến thắng.
Sau khi trò chơi kết thúc, Tô Hành còn muốn đánh thêm một ván khác. Chu Lệnh Hành rốt cuộc cũng đã mở miệng.
"Cô chơi trước đi. Tôi lên nghỉ ngơi xíu, khi nào ăn cơm thì kêu tôi."
Còn chưa kịp đợi Tô Hành trả lời, Chu Lệnh Hành đã bỏ chạy ngay lên lầu.
Tô Hành chớp chớp mắt, không phải Chu Lệnh Hành vừa mới tỉnh ngủ hả? Chẳng lẽ là do biểu hiện của cô không tốt? Nhưng mà cô vừa mới cướp được rồng bạo chúa mà?
Bên này, Chu Lệnh Hành vừa về phòng liền nhốt mình trong phòng tắm, mở vòi nước, tạt nước lạnh vào mặt.
Trước kia còn không hiểu vì sao.
Bây giờ đã hiểu, cảm thấy mỗi một động tác của Tô Hành đều phá lệ trở nên đẹp hơn.
Mỗi một ánh mắt đều khiến anh muốn hãm sâu trong đó.
Mỗi một câu nói đều rơi vào tim anh.
Vất vả lắm mới áp chế được hai má đang ửng đỏ lên của mình, Chu Lệnh Hành đi ra khỏi phòng tắm, cầm lấy điện thoại mà anh vừa mới ném.
【 Lần trước chị nói là em thích cô ấy? 】
Người bên kia cũng phản hồi rất nhanh, 【 Em không cần nghi ngờ chuẩn đoán của nhà tâm lý học. Em làm vậy là đang nghi ngờ tính chuyên nghiệp của chị đó. 】
Chu Lệnh Hành cười khẽ, bên tai thậm chí còn có thể nghe ra được âm thanh mắng chửi của Chu Lệnh Hồi.
【 Vậy chị nghĩ xem, khi nào mới thích hợp để theo đuổi cô ấy? 】
Lần này, Chu Lệnh Hồi cũng không gõ chữ đáp lại, trực tiếp gọi qua.
Điện thoại vừa kết nối, bên kia liền truyền đến một giọng nữ sắc bén: "Cuối cùng cũng thừa nhận chính mình thích một người? Mau nói xem, là người nào vậy?"
Chu Lệnh Hành trầm mặc một lát, không biết nên hình dung Tô Hành sao.
Ngay lúc sự kiên nhẫn của đối phương sắp cạn kiệt, anh mới lên tiếng: "Chơi game rất nghiêm túc, thao tác mạnh mẽ, năng lực học tập cũng rất nhanh."
Chu Lệnh Hồi hung hăng trợn mắt: "Chị hỏi là tính cách của cô ấy như thế nào, chứ em nói mấy cái đó với chị làm gì?"
Suy nghĩ hồi lâu, Chu Lệnh Hành vẫn không biết phải miêu tả tính cách của Tô Hành sao.
Chẳng lẽ lại nói Tô Hành rất lạnh nhạt, không dễ tiếp cận, đã vậy còn có chứng bệnh ngủ rũ?
Dường như đang có người bên phía Chu Lệnh Hồi, anh nghe thấy tiếng ồn ào bên kia điện thoại.
Quả nhiên, Chu Lệnh Hồi nhanh chóng mở miệng.
"Theo đuổi con gái, em chỉ cần khuôn mặt này là đủ rồi. Nhớ rõ khi nào theo đuổi được, nhớ mang theo cô ấy về nhà ăn cơm. Chị có bệnh nhân, cúp máy trước."
Chu Lệnh Hành yên lặng cúp cuộc gọi.
Trong lòng do dự, gương mặt này của anh, liệu có hữu dụng với cô?