Edit: LazyGirl.
——————
Chu Lệnh Hành ôm Tô Hành vào phòng tắm trong phòng cô, anh cẩn thận đặt cô nằm xuống bồn tắm, rồi chạy ra khỏi cửa mà không hề nói lời nào.
Cho đến khi anh cầm hộp thuốc xuất hiện một lần nữa, Tô Hành vẫn chưa phản ứng được chuyện gì đã xảy ra.
Da của Tô Hành vốn đã trắng, lúc này cánh tay hiện lên những chấm đỏ do nước sôi bắn lên.
Chu Lệnh Hành lấy thuốc mỡ ra, bóp một ít lên đầu ngón tay.
Cau mày nhìn những nốt đỏ trên cánh tay của cô, nhẹ giọng nói: "Sẽ hơi đau, em cố chịu một chút."
Tô Hành gật đầu.
Cũng kỳ lạ, khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng này của anh, cô còn muốn an ủi anh vài câu.
Trong khi rõ ràng cô mới là người bị thương.
Sau khi Tô Hành gật đầu, Chu Lệnh Hành cũng không hề do dự.
Thổi nhẹ vào những nốt đỏ, bàn tay chậm rãi bôi thuốc lên.
Làn gió mát lạnh và cảm giác nóng như lửa đốt trên cánh tay như chống cự lại nhau, Tô Hành cắn chặt răng, cố kìm lại cơn đau sắp trào ra từ cổ họng.
Chu Lệnh Hành bôi thuốc rất cẩn thận, từng chút một, không chừa lại khe hở.
Bôi được nửa chừng, hết lần này đến lần khác, quan sát biểu cảm trên mặt Tô Hành, thấy cô không tỏ ra khó chịu mới dám bôi tiếp.
Tô Hành đã phải rất vất vả để chịu đựng.
Không chỉ cánh tay mà làn da ở ngay bụng bị phỏng cũng truyền đến từng cơn đau.
Vừa rồi, tô mì của Lão Ngư đã đổ thẳng lên bụng cô, còn cánh tay chỉ bị phỏng một ít.
Mà tên đầu sỏ gây chuyện thì đang nằm la liệt trên ghế sô pha.
Lão Ngư kéo Tiểu Bản lại, chỉ chỉ cửa phòng mà Chu Lệnh Hành vừa mới khép lại, "Cậu chạy lên xem chị gái giúp tôi với, tôi không dám lên..."
Tiểu Bản lập tức thoát ra khỏi đôi tay đang giam cầm cậu lại, "Cậu đừng có mà hại tôi, giờ mà đi khác gì dâng mạng cho giặc?"
Lão Ngư mơ hồ, không hiểu cậu ấy nói gì, xoa xoa tóc, "Là sao? Cũng đâu phải cậu làm đổ tô mì lên người chị gái? Gì mà dâng mạng cho giặc?"'
Tiểu Bản thở dài, tỏ vẻ thông cảm, võ vỗ bả vai rắn chắc của Lão Ngư, "Ngoại trừ việc xin lỗi chị gái, tôi khuyên cậu nên ngồi suy nghĩ làm sao để Lệnh ca hết giận đi."
Lão Ngư: ????
Là sao?? Sao Lệnh ca phải tức giận vơi cậu?
Trên lầu, Chu Lệnh Hành lúc này dừng động tác, lông mày vẫn chưa hề buông lỏng, trầm giọng hỏi, "Ổn không?"
Tô Hành khẽ gật đầu trả lời, "Không đau nữa."
Nhìn thấy biểu tình cố gắng nhịn đau của cô, sắc mặt Chu Lệnh Hành trở nên khó coi hơn, "Không đau? Em có muốn soi mặt mình đang trông như thế nào không?"
Dứt lời, một bàn tay to trực tiếp vén áo của cô lên, một mảng đỏ ửng lọt vô tầm mắt anh.
Hai giây sau, không đợi anh xem kỹ càng, sắc mặt Tô Hành ửng đỏ, kéo áo thun xuống, nhẹ giọng nói, "Để em tự làm."
Chu Lệnh Hành đen mặt, "Đừng nhúc nhích."
Nói xong liền muốn nâng áo cô lên.
Tô Hành vội vàng nắm lấy tay anh, lặp lại một lần nữa, "Để em tự làm, anh ra ngoài trước đi."
Chu Lệnh Hành hơi tức giận.
Dường như còn muốn nói gì đó, cuối cùng là từ bỏ.
Giây tiếp theo liền xoay người đi ra cửa.
Tô Hành ngẩn người, nhưng cơn đau nóng rát đau đớn đã kéo cô trở lại, lúc này mới chậm rãi vén áo lên, bắt đầu tự bôi thuốc.
Một bên bôi, một bên buồn bực.
Anh ấy giận à?
Tô Hành thực sự hiểu Chu Lệnh Hành.
Đúng là anh đang giận.
Mặc dù anh cũng chả biết bản thân đang tức giận cái gì.
Anh chỉ biết, ngay lúc nhìn thấy khuôn mặt của Tô Hành tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh vì đau, anh liền không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng.
Chờ đến khi Tô Hành bôi thuốc xong đi ra, mới thấy người đàn ông đang ngồi ủ rũ bên giường mình.
Cô cảm nhận được toàn thân Chu Lệnh Hành tràn ngập áp suất thấp.
Tô Hành chậm rãi đi qua, vươn tay nắm lấy bàn tay đang siết chặt lại của anh.
Đầu ngón tay của anh run lên, muốn rút tay ra, cuối cùng lại luyến tiếc độ ấm trên tay cô, không động đậy nữa.
Tô Hành cười cười, muốn trấn an người đàn ông này, đùa nói, "Em làm xong hết rồi, có muốn kiểm tra không?"
Lông mày Chu Lệnh Hành nhíu lại, nhịn xuống xúc động muốn gật đầu đồng ý, ngẩng đầu nhìn cô.
"Xin lỗi, vừa rồi không phải...."
Mới nói được một nửa, Tô Hành vươn ngón trỏ ra, chặn miệng anh lại.
Một bầu không khí rung động trong hai giây.
Một lúc sau, cô rút tay về, duỗi hai tay ôm lấy anh.
Mở miệng nói, ngữ khí dịu vàng và mềm mại.
"Em biết, anh đang đau lòng cho em."
Ánh nắng ấm áp buổi trưa chiều chiếu xuyên qua lớp kính trong phòng, trên tấm kính ấy hiện lên hai bóng người đang ngồi trên giường.
Mơ hồ còn có thể thấy được bụi bay trong không khí.
Chỉ một câu nói của Tô Hành, lòng Chu Lệnh Hành bình tĩnh trở lại, chỉ hi vọng giờ phút này có thể kéo dài ra lâu hơn một xíu, càng lâu càng tốt.
Dường như người lữ hành phong trần đã tìm ra được tổ ấm của mình.
Ở bên cô, cô chính là nhà của anh.
Một lúc sau, Tô Hành cảm thấy đã ôm đủ, đang muốn đứng dậy.
Người trong lồng ngực bỗng nhiên vươn tay ôm lấy cô.
Bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp của anh.
"Đừng nhúc nhích, để anh ôm một chút."
Người con gái trong lòng dần thả lỏng, đưa tay ra xoa lưng anh, "Chúng ta nên đi xuống, Lão Ngư ở dưới chắc đang lo lắng lắm."
Không đề cập tới thì thôi, nhắc tới Lão Ngư, Chu Lệnh Hành lạnh giọng.
"Tên đó đúng là phải nên lo lắng."
Tô Hành bật cười, đứng dậy rời khỏi vòng ôm của anh, "Cũng không có gì to tát, xuống thôi."
Chu Lệnh Hành buồn bã nhìn tay mình trống rỗng, lập tức duỗi tay nắm lấy cánh tay của cô lại.
Tô Hành xoay người, nghi hoặc nhìn anh, "Sao vậy?"
"Anh còn chưa có kiểm tra," người đàn ông nhướng mày, "Em đã bôi thuốc hết chưa."
Sắc mặt Tô Hành cứng lại, hối hận vì vừa rồi lỡ nói đùa, muốn đè tay người đàn ông này xuống.
Nhưng mà không có tác dụng.
Chu Lệnh Hành nắm chặt lại, khóe miệng cong lên, "Dù sao sau này cũng sẽ thấy thôi mà."
Tô Hành sững sờ.
Anh đang nói cái gì vậy?? Cô nghe không hiểu???
Sao tự nhiên lại phát triển thành ra như thế này???
"Bùm bùm bùm bùm ——"
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Ngay sau đó truyền đến thanh âm của Lão Ngư, "Chị gái? Chị gái có ổn không?"
Tô Hành thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng thoát khỏi tay anh, bước đến cửa.
Lão Ngư nhìn thấy Tô Hành, không khỏi chột dạ, co người lại.
"Chị gái không sao chứ, thực xin lỗi, đều do em không cẩn thận." Nói xong còn ảo não xoa xoa mái tóc rối bù xù của mình.
Tô Hành cười cười, "Chị không sao, cậu không cần để ý."
Vừa dứt lời, không biết Chu Lệnh Hành đứng ở phía sau cô từ khi nào, hừ lạnh, "Bị như vậy rồi còn nói không sao?" Nói xong liền nhìn chằm chằm Lão Ngư đang run bần bật trước cửa, lách qua bước xuống lầu.
Dưới lầu, Tiểu Bản đem hết tất cả thu vào mắt, trong lòng thầm thương thay cho Lão Ngư.
Không những làm chị gái bị thương, còn phá hư chuyện tốt, lần này chỉ sợ là lành ít dữ nhiều rồi.
Quả nhiên, một giây sau đó, Chu Lệnh Hành bắt đầu triệu hồi Lão Ngư.
"Lão Ngư, buổi tối muốn ăn cái gì?"
Lão Ngư vừa nghe xong, nói xin lỗi với Tô Hành rồi chạy nhanh xuống lầu, hai mắt tỏa sáng, "Lệnh ca muốn mời cơm hả?"
Chu Lệnh Hành gật đầu, đưa tay ra trước mặt Lão Ngư, "Đưa điện thoại cho anh, anh nhìn xem gần đây có cửa hàng nào mới khai trương không?"
Lão Ngư không chút nghĩ ngợi lấy điện thoại ra đưa cho anh, còn không quên giới thiệu vài cửa hàng, "Gần đây có một cửa hàng có món tôm kho tộ rất ngon, mùa này ăn là vừa miệng!"
Chu Lệnh Hành im lặng tiếp nhận điện thoại, nhưng không mở phần mềm gọi đồ ăn như mong muốn của Lão Ngư, mà anh lại click mở giao diện cài đặt, nhẹ nhàng ấn khôi phục lại cài đặt gốc.
Làm xong rồi trả điện thoại lại cho Lão Ngư, thần sắc tự nhiên, "Điện thoại của cậu hình như bị lag, để anh dùng điện thoại của anh xem sao."
Lão Ngư ngơ ngác cầm lấy điện thoại, miệng lẩm bẩm nói, "Sao lại lag được ta..."
Một phút sau, tiếng gào thét kinh hoàng của Lão Ngư vang lên khắp ngỏ ngách.
"A a a a!!! Phiếu giảm giá của em! Đồ ăn của em!! Mấy cái ghi chú món ăn mất hết rồi!!!"
Tô Hành vừa xuống lầu đã bịt tai lại, không khỏi cười thầm.
Đánh xà bảy tấc, người này thật đáng sợ.
Vào giờ cơm tối, Chu Lệnh Hành cho mỗi người một phần tôm hùm, chỉ duy nhất Lão Ngư là không có.
Lúc này Lão Ngư mới nhận thức được những gì mà Tiểu Bản nói, "Cậu nên làm sao để Lệnh ca hết giận đi."
Cậu hình như.... chọc cho Lệnh ca khó chịu?
*
Lịch trình giải đấu theo lời mời này trên cơ bản là cách một ngày thi đấu lại có một trận.
Các trận đấu giải sẽ có lượt đi và lượt về. Ba đội có số điểm cao nhất sau hai vòng đấu sẽ tiến vào trận chung kết BO3.
Đối thủ trong giai đoạn lượt đi của GI vẫn luôn là những đội bên LSPL, đánh rất nhẹ nhàng.
Sau khi giành chiến thắng ở trận đấu thứ hai này, họ sẽ gặp chiến đội LPL duy nhất ngoại trừ bọn họ vào thứ tư, cũng là một đối thủ quen thuộc - SLZ.
Trước khi lên sân thi đấu, Tô Hành nhận được tin nhắn từ Weibo của Tiểu Tân.
【 Chị gái, em có chuẩn bị quà cho chị, em để ở khu vực quà fans tặng trong phòng nghỉ của chị, nhớ lấy nhe ~】
Tô Hành nhìn xung quanh, hỏi Wave đang ngồi bên cạnh, "Cậu có biết quà fans tặng đặt ở đâu không?"
Wave đang nghiên cứu chiến lược với Lão Ngư, nghe vậy tùy ý chỉ ra cửa.
"Thường thì đặt ở bên kia, cô tự qua xem thử đi."
Tô Hành gật đầu, đi tới gần núi hộp quà sau cánh cửa, cẩn thận tìm kiếm.
Nhất cử nhất động của cô nhanh chóng thu hút sự chú ý của Chu Lệnh Hành, vì thế anh yên lặng đi qua.
Hộp quà của Tiểu Tân rất nổi bật, bao bì xanh lá nhanh chóng thu hút ánh mắt của cô.
Tô Hành chậm rãi cầm hộp quà lên, bên trên còn dán một ghi chú.
【 Chị gái Sleeping thân ái —— từ Tiểu Tân bé bỏng của chị. 】
Mở hộp quà ra, món đồ bên trong khiến cô bất ngờ.
Là một quyển album.
Tô Hành mở album ra, mặt đầu tiên là hình ảnh buổi phát sóng đầu tiên của cô.
Cô gái trong hình đang mang khẩu trang, ánh mắt lông lung, có vẻ như giây tiếp theo sẽ ngủ thiếp đi, bên cạnh còn có dòng chữ viết tay,【 Chị gái ban đêm không lẽ tính đi làm trộm? ha ha ha ha. 】
Tô hành tiếp tục lật.
Quyển album này rất dày, bên trong cơ hồ bao quát hết những buổi phát sóng trực tiếp cũng như những trận đấu chính thức của cô.
Bất tri bất giác liền xem xong hết cả quyển.
Tô Hành mềm lòng, vốn tưởng rằng Tiểu Tân chỉ nói giỡn, ai dè cậu nhóc làm như vầy cứ như fans của mình vậy.
Ngay lúc này, người đàn ông nhìn chằm chằm cô nãy giờ ở phía sau hừ lạnh, đánh gãy suy nghĩ của cô.
"Vui lắm hả?"
------------
Đôi lời của tác giả:【 Đêm thất tịch đầu tiên, phải biết nắm lấy cơ hội. 】
Trong ngày lễ thất tịch, GI không có trận đấu nào nên Chu Lệnh Hành đã nói với mọi người là anh sẽ đi ra ngoài ăn tối. Dứt lời, anh liền đội mũ rồi đi ra ngoài.
Trước khi vài người hoàn hồn, Tô Hành mặc chiếc áo thun sẫm màu, bỏ lại một câu là cô phải quay lại quán cà phê Internet, rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Bốn cẩu độc thân còn lại ngồi nhìn nhau.
Hai người này lần lượt đi chơi lễ thất tịch, làm như họ mù chắc?
Tô Hành lẻn đến bãi đậu xe như tên trộm, sau khi lên xe liền thở phào nhẹ nhõm.
Chu Lệnh Hành cười nhạo, "Em làm vậy lương tâm không cắn rứt à?"
Tô Hành cong môi cười, nhanh chóng đổi chủ đề, "Ăn ở đâu vậy anh?"
"Lẩu cay?" Chu Lệnh Hành vừa hỏi vừa khởi động xe.
Tô Hành lắc đầu, "Em hôm nay không muốn ăn cay, bụng có hơi khó chịu."
Người đàn ông suy nghĩ một chút, xoay tay lái, "Vậy thì đi ăn cháo đi, có một quán cháo khoai mỡ ngon lắm, bồi bổ dạ dày."
Tô Hành nhẹ gật đầu đồng ý.
Quán cháo rất đông, toàn cặp đôi.
Tô Hành ngạc nhiên, sao nhiều người lại đi ăn cháo vào ngày lễ thất tịch vậy?
Ông chủ tươi cười chào hỏi, "Giờ chỉ còn có bàn nhỏ, cậu có muốn vô ngồi không?" rồi chỉ vào chiếc bàn mini bên cạnh bức tường dưới cầu thang.
Chu Lệnh Hành nhìn Tô Hành dò hỏi, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, hai người liền bước vô ngồi xuống.
Không gian dưới cầu thang hơi nhỏ, hai người ngồi chung có hơi chật.
Trong lúc chờ đồ ăn, Tô Hành chán chán, ngứa tay nghịch cái mũ của anh.
Chu Lệnh Hành mỉm cười, đẩy tay Tô Hành ra, giọng điệu bất lực như một con cún con, "Đừng nháo."
Tim của Tô Hành rung động, cô đưa tay ra, lấy cái mũ của anh xuống.
Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng đàn đứt quãng.
Trước khi hai người bọn họ quay đầu lại nhìn, căn phòng đã tối sầm lại.
Mất điện.
Đám đông náo loạn, nhiều khách hàng đang làm ầm lên.
Hai mắt Tô Hành tối sầm lại, đột nhiên mất đi tầm nhìn, cô vội vàng nắm lấy tay của người đàn ông bên cạnh, cố gắng tìm chút cảm giác an toàn.
Người đàn ông bất ngờ rút tay ra.
Giây tiếp theo đã bắt chính xác đôi môi của cô.
Tô Hành nuốt những lời tính nói vào bụng.