Hôm nay buổi tối, Tiểu Tiểu gọi điện mời Tiêu Phàm đi ăn cơm. Tiêu Phàm đáp ứng, muốn thừa dịp có cơ hội này cùng Tiểu Tiểu nói rõ ràng. Bản thân mình không thế mang đến cho nàng hạnh phúc, nàng thích hợp với người tốt hơn.
Phiền Triết nhìn nhìn đồng đồ, cũng đã tám giờ rồi. Nha đầu Tiểu Tiểu kia cũng không biết là làm sao. Hẹn cùng nhau ăn cơm chiều, nói có chuyện trọng yếu muốn thương lượng, trên chờ trái chờ lại vẫn không thấy người đâu.
“Uy, ca. Em Tiểu Tiểu đây. Anh đến chỗ ăn chưa?”
“Anh đợi mày hai mươi phút rồi, thế rốt cuộc có tới không?”
Tiểu Tiểu vừa nghe khẩu khí không kiên nhẫn của ông anh, trong lòng có chút bị dọa. Không biết nếu hắn biết là mình cố ý phóng hắn bồ câu, muốn cho hắn đi gặp Tiêu Phàm đã từng kể..... Quên đi, bằng bất cứ giá nào!!!
“Ca, kỳ thật em muốn tạo cơ hội cho anh đi gặp Tiêu Phàm. Em cũng đã hẹn hắn ở nhà hàng này ăn. Em không muốn anh vẫn thế mãi, cả đời cô đơn một mình. Con người Tiêu Phàm thực sự rất không tồi, anh thử nói chuyện xem. Cho dù sau có là bằng hữu bình thường anh cũng sẽ cảm thấy người này thực sự đáng giá kết giao.”
“Mày không cần nói, anh sẽ không đi gặp Tiêu Phàm gì đó đâu”
“Nhưng mà, hắn vừa mới gọi em em nói đã tới rồi. Em hiện tại cũng không thể phân thân, tóm lại gặp hay không tùy anh, không lấy chồng thì nói với cả nhà một tiếng có lỗi, đừng có làm cho người ta chờ nửa ngày. Cứ như thế, chào.”
Ai, muội muội duy nhất này của hắn, thật đúng là...
Tuy rằng thật sự không kiên nhẫn, nhưng là nghĩ đến muội muội như thế quan tâm mình, ít nhiều có chút cảm động. Quên đi, trước đem cái con mọt sách kia đuổi đi đã. (uy, ngươi chưa từng gặp qua sao đã biết người ta là con mọt sách)
Từ từ, không có số điện thoại người này, cũng không thể từng bước từng bước hỏi đến hỏi đi, cũng lười cùng Tiểu Tiểu gọi điện thoại. Tiểu Tiểu nói, người này thực đặc biệt, vậy thì cũng thử xem.
Phiền Triết đến nhà hàng, nhìn quanh nửa vòng liền phát hiện Tiêu Phàm.
Hắn ngồi ở tận cùng góc bên trong, cả người tản ra bình tĩnh cùng hơi thở ấm áp. Dù chỉ một người, cũng không có vẻ cô đơn. Kỳ thật đợi một người lâu thế mà cũng không có vẻ lo lắng. Phiền Triết biểu tình lạnh nhạt thưởng thức người kia.
“Phốc, thật đúng là đặc biệt nha”
Phiền Triết không có nghĩ nhiều, thẳng theo đường kính tiến đến.
“Xin chào, xin hỏi có phải là Tiêu Phàm tiên sinh không?”
“Ai? Nga, xin chào tôi là Tiêu Phàm, xin hỏi anh là...”
“Tôi là Phiền Triết, là anh của nha đầu kia”
“Nga, hóa ra là anh trai Tiểu Tiểu tỷ, xin chào”
“Tiểu Tiểu tỷ? Nha đầu kia không nói cậu tên đầy đủ nó đúng không? Ha ha, cậu chẳng lẽ không hỏi qua sao. Con bé kia a, không có thói quen nói cho người khác tên đầy đủ. Nó bảo phiền lắm. Cậu cũng gọi nó Tiểu Tiểu là được rồi, không cần khách khí như vậy”
Phiền Triết vốn là tính toán nói một hai câu đem Tiêu Phàm đuổi đi, chính là nhìn rồi lại thấy không vội không vội. Bộ dáng ngơ ngác ngây ngô này a, nghĩ đến lại cảm thấy có chút buồn cười, liền muốn lưu lại một chút.
“Cái kia, Tiểu Tiểu nó có việc đột xuất, không thể tới, nhờ tôi chuyển lời cho cậu. Thực có lỗi.”
“Nga, không sao đâu. Kỳ thật có việc thì cô ấy gọi điện thoại là được rồi, còn phiền toái anh tự mình đi một chuyến.”
“Con bé này a, là bị tôi làm hư mất rồi (Tiểu Tiểu: mới không có sủng ta đâu) theo tôi từ sau khi thành niên. Cha mẹ lấy cớ du lịch quanh thế giới thường xuyên không ở trong nước, đem cả công ty lẫn em gái mười tuổi đều giao cho tôi. Thật sự là.. May mắn Tiểu Tiểu con bé bây giờ biết điều hơn lúc nhỏ nhiều, nếu không, tôi thực sự là không có cách nào dạy dỗ”
“Tiểu Tiểu có anh là ca ca là phúc khí của nàng a.”
“Cũng đúng, nhưng đừng nói nhiều thế, cậu chờ lâu lắm đi. Chúng ta gọi món ăn trước đã”
“Cái kia Phiền tiên sinh, kỳ thật tôi có chút, tôi nghĩ định nói trực tiếp với Tiểu Tiểu, nhưng là anh đã đến đây, tôi thấy nói với anh cũng tốt, nếu không đối mặt Tiểu Tiểu thì không biết mở miệng thế nào.”
Nghe thế, Phiền Triết khiêu mi, này chẳng lẽ... Tiểu Tiểu sẽ không bị đá() đi. Đây là xưa nay chưa từng có nha.... Nếu Tiểu Tiểu biết, con người ôn nhu trong miệng nàng đang tính toán quăng nàng đi thì không biết có biểu tình gì. Đáp lại ý niệm muốn xem kịch vui trong đầu, Phiền Triết chờ Tiêu Phàm nói tiếp.
“Kỳ thật nhà của tôi hoàn cảnh cũng không phải tốt lắm. Ba mẹ đều là công nhân đã về hưu bình thường, tôi cũng chỉ là viên chức trong một công ty nhỏ. Tuy rằng năm nay được thăng chức lên làm phó chủ nhiệm của Tiểu Tiểu, nhưng là tôi cảm thấy với điều kiện của Tiểu Tiểu còn có thể tìm được người tốt hơn. Chúng ta cũng không phải là người cùng thế giới, không muốn làm cho cô ấy lãng phí thời gian. Như vậy đối với mọi người đều tốt. Nhờ anh trở về chuyển lời cho Tiểu Tiểu, thực sự rất xin lỗi. Tôi còn có việc, tôi đi trước.
Không đợi Phiền Triết phản ứng, Tiêu Phàm liền chạy trối chết. Hắn sợ, nếu mình không đi, cái con người Phiền Triết sủng muội muội kia lập tức sẽ tặng mình một quyền vào mặt (ai u, Tiểu Phàm a, Tiểu Triết Triết không phải người bạo lực như vậy đâu a)
Dù sao thì, bị một người bình thường còn thích tự cho là đúng cự tuyệt muội muội yêu quý nhà mình, đây thực là một sự tình làm người khác tức giận đó nha.
Không nghĩ người này hiểu nhầm mình, vẫn là nên sớm nói rõ ràng một chút vẫn tốt hơn. Mình a, chỉ cần một người bình thường ngồi bồi mình bình thường một tiếng là tốt rồi. Tình yêu..... chính mình không bao giờ muốn... đụng đến nữa...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nhìn đến có người điểm đanh, đây là cổ vũ ta a. Ta sẽ mỗi ngày kiên trì viết văn. Sẽ không khi không làm gì ai đâu a. Cho dù không ai xem, ta cũng muốn kiên trì kết thúc.