Chờ Trông Một Đời

Đã lâu lắm rồi Tiêu Phàm không nếm thử cái mùi vị thống khổ khi say rượu, xem ra hôm nay phải nghỉ ngơi một ngày.

Đầu đau đến lợi hại, càng không muốn đứng dậy xem Phiền Triết hôm qua vác mình về đây như thế nào. Nhìn quanh bốn phía, xem ra Phiền Triết cũng không lưu lại. Mình đang suy nghĩ gì chứ? Chẳng lẽ tức giận vì đã kì vọng cái tên Phiền đại boss nhiều tiền lại suất ở cái nhà trọ bé tí này chiếu cố mình sao?

Cái nhà trọ be bé này là Tiêu Phàm tự thuê. Bình thường ngẫu nhiên sẽ về nhà với cha mẹ. Lúc uống say tuy rằng cũng muốn được mẫu thân đại nhân chiếu cố, nhưng lại sợ nàng lôi cái trò “xem mắt” ra giáo huấn. Vẫn là nên xuống giường tìm đồ ăn thôi.

“Thùng thùng đông...”

Sáng sớm thế này cũng không biết là ai, chẳng lẽ là lão mẹ. Nghĩ cũng có thể lắm, Tiêu Phàm một thân toàn mồ hôi lạnh...

Nhưng đứng ngoài cửa lại là Phiền đại boss vừa suất vừa nhiều tiền của chúng ta.

“Phiền Triết? Sao anh lại tới đây?”

Phiền đại boss thấy Tiêu Phàm trước tiên không cho mình vào mà lại hỏi thế liền nhướn mày, không hờn giận nói

“Tôi sợ có người chết ở đây, thuận tiện mua điểm tâm, quanh đây không có chỗ ăn nên lại đây. Với lại, đây là thái độ với ân nhân cứu mạng của cậu à?”

“Ha hả... Mời vào mời vào, tôi chỉ hơi ngạc nhiên mà”

Ê này, nói ân nhân cứu mạng, có hơi quá không thế..?

“Cậu đem bát đũa ra đây đi, tôi cũng thuận tiện mua điểm tâm cho cậu rồi”

“A? À”

Phiền Triết rốt cục cuối cùng cũng ra tay, vừa vào cửa liền tấn công, tuy rằng nhìn thấy hắn, mắt mông lung còn buồn ngủ, thân hình mảnh khảnh chỉ mặc một kiện áo ngủ có vẻ cũ, cổ áo mở đến lợi hại, xương quai xanh lộ ra không bỏ sót....... tự nhiên có loại xúc động muốn thượng..

Tên tiểu tử kia thật đúng là mắc tội câu dẫn cực nặng.

Phiền Triết mua cháo trứng gà () ở ngoài rồi.

Cháo vàng óng sóng sánh, bánh bao nóng hổi, trông ngon đến không tả nổi.

Tiêu Phàm quả thật cũng rất đói bụng, không hề khách khí cầm thìa ăn luôn.

Ăn xong Tiêu Phàm chủ động đi thu thập chiến trường.

Phiền Triết đến phòng khách quan sát cẩn thận. Hôm qua đem người này đặt lên giường, sợ mình không nhịn được sẽ một ngụm nuốt hắn nên vội vàng rời đi.

Hiện tại nhìn lại thì thấy phòng cũng không lớn, nhưng rất sạch sẽ. Đồ dùng đều khá đơn giản, tựa như con người của hắn, sạch sẽ.

“Phiền Triết, uống trà được chứ?”

“Ân, tốt. Cảm ơn.”

Thật ra bình thường Phiền Triết toàn uống cà phê. Sau này vào nhà Tiêu Phàm rồi, tự nhiên thấy uống cà phê với Tiêu Phàm thì gia đình cũng không hòa hợp lắm, còn uống trà lại rất thích hợp.

Trà nhập khẩu, lúc đầu có hơi đắng, lại chát chát, nhưng nuốt vào lúc sau đầu lưỡi liền quay về vị ngọt. Cũng giống như Tiêu Phàm này, cả người nhìn thế nào cũng thấy bình thản đến ngoài dự đoán. Dù là vẻ ngoài, hay là tính cách, vẫn luôn như thế “nguội”.

Nhưng là, mình bị hắn hấp dẫn mất rồi. Có lẽ, giờ là lúc nên ngả bài.

“Tiêu Phàm, cậu không quên tôi là gay chứ. Thân cận với tôi thế không sợ tôi xuống tay à?”

“Phốc...”

Tiêu Phàm bình tĩnh, không hề bình tĩnh......

“Ha ha ha ha, anh nói giỡn rồ i. Tôi? Anh đẹp trai thế nha, còn có tiền nữa. Coi trọng tôi? Là coi trọng tôi có tiền hay bộ dáng tốt đây. Phiền đại lão bản à, ngài đừng có giỡn nha.”

Phiền Triết cũng chỉ cười cười, không nói gì.

Nhưng Tiêu Phàm lại không được bình tĩnh như thế.

Mình sẽ thành gay sao? Sẽ không đâu chứ. Tuy là không chán ghét gay, nhưng mình rõ ràng thích nữ nhân mà. Phiền Triết quả nhiên là đùa mình rồi.

... Nhưng là, vì cái gì lại có suy nghĩ ấy...

Sự thật chứng minh, Tiêu Phàm có lẽ lại rất để ý câu nói của người kia

......

“Tiêu Phàm, đi bồi tôi uống rượu đi.”

“Ngạch, Phiền Triết à, hôm qua không phải mới uống sao? Anh không có bằng hữu khác à? Hôm nay tôi thật sự phải tăng ca nha”

“Ngày hôm qua toàn là cậu uống, tôi có uống đâu. Cậu đến sau vài giờ cũng được mà, tôi chờ cậu. Này chẳng lẽ cậu ghét bỏ vì tôi là gay”

“Ngạch... đâu có mà. Không có, tuyệt đối tôi không có ý kì thị đồng tính mà. Được rồi, đi đâu uống?”

“Đi gay bar lần trước đi. Tôi tám giờ đón cậu, không thành vấn đề.”

“Ân, được rồi” (Tiêu Phàm tiểu bằng hữu à, cậu không ý thức được mình đang vào hang sói sao)

Ngắt điện thoại, Phiền Triết không nhịn được giương cao khóe miệng. Thỏ con thực mềm lòng nha. Không hổ là Tiêu Phàm nhà hắn (khi nào là thành nhà ngươi thế) thực thiện lương.

Mà thư kí của Phiền đại lão bản, lúc đêm cà phê lên lại thấy lão bản quỷ dị cười, nháy mắt tóc gáy đều nhảy dựng lên khiêu vũ.

Thần ơi, lão bản khi nào biết cười thế. Lần đầu tiên thấy vẫn thực quá quỷ dị, quá dọa người. Có lẽ phải xem xét việc viết đơn từ chức...

Thư kí đáng thương, cứ như vậy bị dọa chạy.

Buổi tối hai người tới quán bar. Tuy là quán bar, nhưng món chính vẫn là rất dã man, tuy cũng thực tinh xảo.

“Ngạch, Phiền Triết, sao lại đến quán bar này thế.... ”

“Vì tôi là gay mà, sao? Cậu kỳ thị tôi à?” Nói xong liền bonus vẻ mặt thê thảm.

“Không có, không có. Ý tôi là.. Quên đi. Không có gì. Anh không kết giao đối tượng nào à, điều kiện tốt thế mà”

Phiền Triết vừa nghe liền hiểu thỏ con mắc câu rồi, liền thay đổi sang bộ giáng thê thảm bị người vứt bỏ.

“Tôi... tôi không muốn nói mấy chuyện thương tâm kia. Tóm lại hiện giờ đang độc thân”

“À”

Hai người nói chuyện với nhau cũng không nhiều lắm, đơn là là ăn vài thứ, đi ra quầy bar gọi hai chén rượu, câu có câu không nói chuyện.

Tổ hợp này ở quán bar vẫn là, khá bắt mắt.

Một thì thu hút bao ánh mắt, một lại bình thường. Tuyệt đối không phải tình lữ. Nhưng vì mục đích đến cũng là kết bạn, nên dù có ngưỡng mộ Phiền Triết thế nào cũng không ai dám tiến đến.

Chỉ là luôn luôn có vài tình huống ngoài ý muốn. “Xin chào, hai người là người yêu sao”

Một đứa nhỏ diện mạo thanh thuần, sạch sẽ không sợ chết đi tới.

Phiền Triết nhướng mày, tức giận đến nghiến răng. Bé gà con nào cư nhiên dám câu dẫn Tiêu Phàm nhà hắn (Khi nào thì thành nhà ngươi thế)

“Ngạch, hiểu lầm rồi. Bọn tôi chỉ là bằng hữu.”

“Thật tốt quá, xin chào, tôi gọi A Phong. Hôm nay là lần đầu tới liền nhìn đến anh. Thật sự là quá may mắn.”

“Ngạch, xin chào, tôi gọi Tiêu Phàm. Tôi nghĩ cậu hiểu lầm, tôi không phải gay.”

“A? Như vậy à. Chỉ là tôi rất thích anh đó.” Đứa nhỏ này xem ra thích kiểu ôn nhu đại thúc đây.

Phiền Triết ở một bên nghe xong, chỉ cảm thấy bình giấm chua Sơn Tây () trong lòng nghiêng một cái. Nguy cơ nha. Chỉ hận không thể trước mặt mọi người vỗ ngực tuyên bố chủ quyền, cái người ôn nhu này là của hắn nha. Nhưng lại không thể đả thảo kinh xà, sẽ dọa lão thỏ chạy mất nha. (không phải thỏ con sao? Sao giờ lại thành lão thỏ?)

Tiêu Phàm là một khối ngọc thô nha, không nghĩ tới cũng có người có ánh mắt tốt giống mình. Đáng chết. Phải có biện pháp mới được.

“Tiêu Phàm, chúng ta về nhà thôi.” Phiền Triết cố ý đen tối nói.

“A? À. Cũng đã trễ thế rồi. Được rồi, đi thôi”

“Ơ, anh không phải nói anh không phải gay sao, hai người ở chung??”

“Bọn tôi không....... Phiền Triết đừng kéo tôi nữa. Phiền Triết...... ”

Phiền đại lão bản vừa ôm vừa túm lôi kéo Tiêu Phàm tới xe, thuận tiện ăn đậu hũ trên lưng hắn. (tiêu chuẩn thấp quá)

“Nếu không muốn tiểu quỷ kia tiếp tục dây dưa cậu thì trật tự”

Tiêu Phàm cảm nhận được áp suất không ngừng giảm quanh người kia, rất thức thời mà ngậm miệng. Chỉ là không hiểu sao tự nhiên hắn sinh khí. Chẳng lẽ vì đứa nhỏ dáng vẻ sạch sẽ kia cư nhiên lại hờ hững với Phiền đại lão bản, không dưng đến gần tên siêu bình thường như hắn sao?

Nghĩ đến việc Phiền Triết là đang ghen tị với mình, Tiêu Phàm không nhịn được cười thành tiếng.

“Cười cái gì, bị nam nhân câu dẫn vui lắm sao” Phiền Triết tâm càng trầm, cũng càng buồn bực.

“Không có không có, anh không phải đang ghen tị tôi có người tiếp cận đấy chứ”

“Cậu... Nói gì thế. Bọn họ chẳng qua chưa dám lên, không tin thì quay lại, khẳng định sẽ có một đống người đến gần tôi.”

“Đừng đừng đừng, Phiền đại lão bản, tôi tin, tôi tin được chưa!”

Nghe lời nói có chút trẻ con của Phiền Triết, Tiêu Phàm lại không nhịn được nở nụ cười. Không nghĩ tới đại lão bản này còn có mặt như thế.

() bình giấm chua Sơn Tây: là thương hiệu giấm chua đó:)))))

() cháo trứng gà:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui