Màn 1: Biệt thự quỷ sơ sinh- Chương 12
Edit by: JaniceD – overfloral
- -------
Nhất thời không khí có chút xấu hổ.
“Đồ ngốc” Nhiếp Uyên thấp giọng mắng, ngẩng đầu thấy ánh mắt mang ý khinh bỉ của nữ tóc ngắn và mặt sẹo, thế là hung ác trừng lại.
“……”
Cho nên, mặt sẹo quyết định lơ đi tên ẻo lả nào đó, tiếp tục nói: “Mọi người còn manh mối nào khác không?”
Lâm Cương nhìn Nhiếp Uyên rồi lại ngó Kỷ Vô Hoan, một người đang tỏ vẻ ngầu người kia đang tỏ vẻ sợ hãi, cả hai không ai có ý muốn lên tiếng.
Phòng khách vì vậy yên tĩnh một hồi, mặt sẹo đành nói: “Không sao, mới một đêm thôi, vào bữa trưa chúng ta còn có thể hỏi nữ chủ nhân, tuy đã mất hai phòng, nhưng chúng ta vẫn còn lại sáu câu hỏi, nhất định có thể qua màn”
Đã đến bước này, bọn họ coi như đã hiểu, cứ ngồi im trong phòng khách thì không qua màn được, đợi đến ban đêm, quái vật kia sẽ ra giết người.
Dù đã biết điều kiện tử vong nhưng trong vòng 3 ngày mà còn không tìm được đứa bé, không cần mặt sẹo nhắc, bọn họ cũng tự biết kết quả.
Trò chơi này vốn không thèm xem sống chết của bọn họ ra gì, sinh mạng ở nơi đây không đáng một đồng.
Uy hiếp từ tử vong hóa thành lưỡi dao sắc bén treo trên đỉnh đầu mỗi người, áp lực dẫn đến động lực, lần này không cần mặt sẹo giục, bọn họ tự giác ghép nhóm tìm kiếm.
“Hôm qua chúng tôi đã kiểm tra trên lầu, hôm nay chúng ta tìm ở hai bên trái phải hành lang thử xem.”
Sau khi tản ra, Nhiếp Uyên nói muốn trở về kiểm tra thi thể của Từ Nam Y.
Lúc đi đến đầu cầu thang, họ phát hiện cả máu và thi thể của người đàn ông say xỉn kia đã biến mất, trong không khí phảng phất mùi nước sát trùng.
Kỷ Vô Hoan vui vẻ: “Cứ tưởng phải nhìn suốt ba ngày đấy”
Lâm Cương nhớ lại lúc nãy, hỏi: “Sao không nói cho bọn họ phát hiện của chúng ta?”
Kỷ Vô Hoan bĩu môi: “Vì tôi không thích mặt sẹo và đồng đội của hắn ta”
“Vì sao?”
“Bọn họ cảm thấy tôi là tên ẻo lả!”
Trong lòng Kỷ Vô Hoan có một tờ danh sách, ghét ai thì nhớ kĩ tên rồi viết lên, đương nhiên chễm chệ đầu danh sách, tỉ lệ xuất hiện nhiều nhất khẳng định là Nhiếp Uyên.
Nếu mặt sẹo và nữ tóc ngắn thấy cậu ẻo lả, cậu cứ dứt khoát làm họ tởm chết thế đấy, có thể khiến họ không khỏe thì Kỷ Vô Hoàn trả thù thành công một nửa!
“Hắn như là người đứng đầu, mọi người đều tự nghe theo lời hắn, cậu làm thế không sợ hắn gài cậu à? Tôi thấy trông hắn thế thôi nhưng rất hung dữ” Lâm Cương khách quan bình luận: “Hơn nữa, tôi cảm thấy hắn không phải người tốt”
“Anh thấy hắn ta so với Viên Viên thì ai hung dữ hơn?”
Lâm Cương suýt buộc miệng:”Nhiếp…” sau đó thấy vẻ mặt người đứng sau Kỷ Vô Hoan, nghẹn lại.
Muốn nói kĩ càng Nhiếp Uyên dữ cỡ nào, Lâm Cương cũng không biết.
Mặt sẹo có vẻ ngoài hung tợn, Nhiếp Uyên thì ngược lại, diện mạo trong trò chơi của cậu ta rất bình thường, không thích nói chuyện, trừ những lúc đối với Kỷ Vô Hoan thì cảm xúc mới dao động rõ rệt, nếu không thì thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, ấy thế mà dù cậu ta đứng yên không cần nói gì cũng khiến người khác thấy vô cùng áp lực.
Ca này trên giang hồ gọi là khí thế hùng mạnh, thoạt nhìn cực tàn nhẫn!
“Chuẩn, đến Viên Viên tôi còn không sợ, mặt sẹo tuổi gì? Hơn nữa trông hắn ta xấu xí như thế” Kỷ Vô Hoan ghét bỏ.
Lâm Cương: “……”
Nghe vô cùng hợp lí và thuyết phục.
Lâm Cương đột nhiên thấy thương hại vị chiến sĩ Nhiếp kia quá chừng.
Nhiếp Uyên khó có khi mở miệng trả lời vấn đề của Lâm Cương: “Bọn hắn muốn lấy phần thưởng của người đầu tiên qua màn”
“Cho nên?”
Nhiếp Uyên nhướng mày, trong mắt mang khí thế nhất định phải giành được.
Lâm Cương vô cùng muốn vỗ tay cổ vũ khốc ca, xem xem lí tưởng của người ta đi, phàm nhân chỉ nghĩ làm sao để sống, để qua màn, Nhiếp Uyên đã nghĩ đến chuyện lấy khen thưởng của người đứng đầu rồi.
Thế nhưng Lâm Cương không ngờ, Kỷ Vô Hoan cũng cười: “Viên Viên, phần thưởng đứng đầu là của tôi”
“Hửm?”
“Viên Viên à, cược không?” Kỷ Vô Hoan híp mắt, cười gian như một con hồ ly.
“Cược gì?”
“Nếu tôi thắng, cậu lên weibo viết một nghìn từ khen ngợi tôi!” Kỷ Vô Hoan chống nạnh.
Nhiếp Uyên cười lạnh: “Được thôi, tôi mà thắng, cậu lên weibo gọi tôi là baba mười lần”
“Viên Viên, sở thích của cậu đặc biệt thật đấy”
“Đến lúc đó cậu đừng có khóc”
“Tôi không thua đâu, vì…” Kỷ Vô Hoan kéo dài, cái đuôi nhỏ đắc ý lại nhếch lên: “… tôi biết đứa con của nữ chủ nhân đang ở đâu rồi”
Lâm Cương ngạc nhiên: “Thật à?!”
“Thật ra muốn tìm được đứa bé rất đơn giản” Kỷ Vô Hoan đẩy gọng kính trên mũi, nheo mắt, giọng điệu thoải mái mà tiếp tục: “Đáp án à, ngay từ đầu hệ thống đã nói rồi”
Vấn đề khó khăn chỉ có phần điều tra sự thật của sự việc thôi.
Hệ thống nói: tìm được đứa bé và điều tra rõ sự thật, định nghĩa của câu “điều tra” này rất mơ hồ, nếu hoàn thành thì phải nói lại với hệ thống, hay là nói với NPC nào đó? Phải làm sao mới được tính là đã “điều tra rõ”? Nếu chỉ biết trong lòng thôi thì sao? Tối qua không ngủ được, Kỷ Vô Hoan liền suy nghĩ mãi.
Cuối cùng cậu kết luận, “sự thật” này hoặc liên quan trực tiếp đến việc tìm được đứa bé, hoặc liên quan đến manh mối rời đi nơi đây.
Khả năng càng lớn là cả hai trường hợp đều đúng.
Suy ra, phải biết “sự thật” mới có thể bảo đảm việc vượt qua màn chơi này.
“Vậy chúng ta mau mau đi tìm đi!”
“Chờ chút đã, dù sao nó cũng không chạy đi đâu được, bữa trưa tôi muốn hỏi nữ chủ nhân một vấn đề” Kỷ Vô Hoan sờ vành tai: “Để không lãng phí thời gian, tốt hơn nên xác định một chút chuyện đã”
Lâm Cương còn muốn hỏi tiếp, nhưng lúc này ba người đã lên đến lầu hai, phát hiện vết máu biến mất, Nhiếp Uyên bước nhanh đến cửa phòng Từ Nam Y.
Quả nhiên, không chỉ Triệu Nhân, thi thể Từ Nam Y cũng không thấy đâu.
Giường đã được đổi một bộ đệm chăn gối mới, thảm trải sàn trở nên sạch bóng, ngoại trừ mùi máu tươi vẫn còn trong không khí thì toàn bộ dấu vết tồn tại của Từ Nam Y đều bị xóa sạch.
Kỷ Vô Hoan xoay người rời khỏi, đi đến trước cửa phòng bị khóa chặt kia, hỏi: “Lâm ca, vừa rồi anh đã nhét lại tóc vào cửa chưa?”
“Rồi, ngay chỗ cậu đánh dấu đấy”
Kỷ Vô Hoan ngồi xổm xuống nhìn một chút, nhỏ giọng bảo: “Không thấy đâu…”
Quái vật kia lại ra ngoài, hơn nữa dọn dẹp gọn ghẽ thi thể, còn tốt tính thay luôn đệm chăn trên giường.
“Thật là một người phụ nữ cần cù đảm đang!”
Lâm Cương: “Đệt, quái vật mà cậu cũng muốn nịnh hót à?”
Kỷ Vô Hoan đảo mắt, chỉ cửa phòng.
Ý là, không chừng cô ta còn đang ở trong đó.
Lâm Cương nhanh nhẹn sửa miệng: “Đúng đúng đúng, cậu nói quá đúng luôn!”
Kỷ Vô Hoan thì thầm với hắn: “Còn một sợi tóc nữa đâu?”
Lâm Cương: “Hả? Ném rồi…”
“Sao anh không giữ cho kỹ chứ!” Kỷ Vô Hoan phàn nàn, mắt liếc nhìn người đang đen mặt đứng phía sau một cái, từ bỏ ý tưởng lại nhổ tóc của Nhiếp Uyên, rất không thiết thực.
Cậu mò trên mặt đất một hồi, thế mà tìm được sợi tóc kia thật, cầm lên thổi thổi, rất hài lòng cảm thán: “Đúng là của Viên Viên vẫn cứng hơn một chút, đâm vào cũng nhanh, (cảm giác) còn rất sung sướng”
Lâm Cương: “……”
Không ghẹo người ta thì cậu sẽ chết à?! Cái gì của Nhiếp Uyên cứng rắn, còn sung sướng nữa, cậu nói cho rõ ràng!
Nhiếp Uyên hận không thể đạp một cái lên mông cậu, cắn răng: “Kỷ ngu ngốc, muốn thử không? Tôi còn có thứ cứng hơn thế đây”.
Anh giơ nắm tay lên.
“Viên Viên, đang khen cậu mà” Kỷ Vô Hoan oan ức, nhét xong tóc, lại xé một tờ ghi chú trong túi.
Trong công ty, Kỷ ảnh đế nổi tiếng tùy hứng, hay quên mất vài chuyện cậu không có hứng thú nhưng vô cùng quan trọng, dù trợ lí vừa nhắc nhưng quay người một cái là quên ngay, người đại diện vì vậy mà hận không thể viết lên giấy rồi dán ngay giữa trán cậu.
Dần dà Kỷ Vô Hoan thành thói quen đem theo giấy ghi chú, lâu lâu lấy ra nhìn một cái.
Hiện tại Kỷ Vô Hoan viết vài chữ trên giấy, sau đó dán lên cửa phòng.
“Này…” Lâm Cương vừa định hỏi thì bị Kỷ Vô Hoan ngăn lại.
Sau khi xuống lầu, Kỷ Vô Hoan mới giải thích: “Đỗ Toa thích sạch sẽ đúng không, tôi viết tên mặt sẹo rồi dán lên cửa phòng, nếu cô ta khó chịu thì sẽ tìm mặt sẹo tính sổ”
“Thật à?” Lâm Cương đột nhiên cảm thấy, không đắc tội Kỷ Vô Hoan là chuyện rất đáng ăn mừng.
“Đoán xem”
Đến khi xuống lầu, họ phát hiện đèn trên hành lang thế mà tắt hết cả rồi.
Nhìn không gian trống rỗng tối tăm như mực, Lâm Cương hơi bất an, nuốt nước bọt: “Hay là chúng ta giữa trưa quay lại nhé”
Nhiếp Uyên trực tiếp lấy đèn pin chiếu về phía trước, bước đi.
Thấy Kỷ Vô Hoan theo sau, Lâm Cương cũng chỉ đành đuổi kịp.
Hành lang dài quá mức tưởng tượng, chừng mấy chục mét, Lâm Cương không nhịn được cảm thán: “Chỗ này là lâu đài luôn mới đúng ấy nhỉ”
Dọc trên đường đi, ngoại trừ ảnh chụp được treo trên vách tường thì chẳng còn gì khác, không có phòng cũng không có gia cụ nào nữa cả.
Ba người đi đến cuối hành lang, thấy một cái cửa kính đóng chặt, hơi phản quang lại ánh đèn pin nên không thấy rõ tình hình bên trong.
“Đây là phòng ăn?”
Lâm Cương thử đẩy cửa nhưng đã bị khóa.
“Phòng ăn giấu kho báu à mà phải đặc biệt khóa lại thế này?” Kỷ Vô Hoan tấm tắc.
Xem ra chỉ có thể đợi đến thời gian dùng bữa trưa.
Ba người vòng vèo một chốc, phòng khách vậy mà không có ai.
Thế nên họ tiếp tục đi về phía bên kia hành lang.
Phía cuối là một cánh cửa đang rộng mở, đi qua mới thấy, ở ngoài vậy mà là một vườn hoa!
Tất cả mọi người đang tụ lại ở bên cạnh hàng rào, hai người thanh niên ngồi xổm trên mặt đất, ý muốn đỡ tây trang đen trèo qua hàng rào, Lâm Cương lập tức kích động kêu lên: “Chẳng lẽ có thể rời đi từ nơi này?”
Lâm Cương nói xong lập tức chạy sang, Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên đứng yên, không hề cử động.
Nhìn đỉnh nhọn để phòng trộm phía trên hàng rào, Kỷ Vô Hoan thấy cúc hoa mình đau đau.
Nhưng ở trong biệt thự ánh sáng mờ mịt quá lâu rồi, giờ cuối cùng cũng hít được miếng không khí trong lành, cho dù trời đang đầy mây mù thì Kỷ Vô Hoan vẫn thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.
Cậu nhìn sắc trời âm u thật lâu mới thu hồi tầm mắt, xem xét xung quanh.
Vườn hoa này rất lớn, không phải loại sân vườn bình thường của biệt thự, thoạt nhìn có thể đem đi so với công viên, vô cùng rộng, cứ như bao hết một vòng quanh biệt thự.
Trông khu vườn này rất bình thường, đường lát đá màu xám, có vành đai xanh và ghế dựa, thêm vài cái đèn đường.
Kỷ Vô Hoan không rảnh quan tâm đám người còn nhiệt tình hừng hực leo tường bên kia, bắt đầu thăm dò bên trong vườn hoa này.
Kỷ Vô Hoan lần đầu thấy được phần ngoài của căn biệt thự này, còn lớn hơn nhiều so với bên trong, nhưng ai nhìn qua cũng sẽ chỉ bật ra một suy nghĩ: tiền sơn rẻ lắm à?
Cả tòa nhà vậy mà toàn là màu trắng!
Nhớ đến quái vật kia, cũng trắng.
Ở nơi này, dường như màu trắng có một ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Kỷ Vô Hoan đi đến phía bên kia biệt thự, quả nhiên cũng giống bên trong, không có cửa ra vào, sân và vách tường nối tiếp nhau.
“Kín không kẽ hở ghê nhỉ…” cậu cảm thán.
Nhiếp Uyên đang muốn nói gì đó thì bỗng quay phắt đầu về phía sau.
Kỷ Vô Hoan bị phản ứng của anh làm cho giật mình, nhìn theo, lập tức sởn hết tóc gáy.
Ở lầu hai của biệt thự, trong cửa sổ của căn phòng nào đó có một gương mặt tái trắng vừa lóe qua!
————
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiếp Uyên: Tôi còn có thứ cứng hơn.
Kỷ Vô Hoan: Nhỏ như tóc ý hả?
Nhiếp Uyên: Thử một lần thì biết.
Jan có lời muốn nói:
Mau! Cược xem Kỷ Vô Hoan có phải gọi Viên Viên là baba không~.