Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên nhanh chóng chạy đến cửa, Lâm Cương không sao nhưng sau lưng hắn là mặt sẹo và nữ tóc ngắn.
Vừa rồi khi Lâm Cương xoay người, bọn họ từ sau vọt lên, chụp bả vai Lâm Cương làm hắn ta sợ đến mức kêu lên.
“Hai người đi đường sao không phát ra tiếng gì hết vậy?!”
Kỷ Vô Hoan đảo mắt qua giày của mặt sẹo, thoạt nhìn thì là giày thể thao rất bình thường, không biết họ làm cách gì, thế mà lúc bước đi chẳng có chút âm thanh nào.
Mặt sẹo không để ý đến Lâm Cương, hắn ta nhìn Kỷ Vô Hoan đã tiến vào trạng thái mảnh mai run bần bật, sau đó tầm mắt dừng trên người Nhiếp Uyên, dùng giọng như ra lệnh: “Đưa chìa khóa cho tôi”.
Kỷ Vô Hoan nghe xong thấy hơi thú vị mà nhướng mày.
Người dám đoạt đồ trong tay Nhiếp Uyên, dùng năm đầu ngón tay đã đếm hết, đương nhiên Kỷ Vô Hoan là tên xếp hạng nhất trong cái danh sách này.
Từ lúc còn rất nhỏ, Nhiếp Uyên đã là hỗn thế đại ma vương được công nhận, cầm đầu cả trường, là loại một chọi năm còn có thể đập cho mấy đứa lưu manh quỳ xuống xin tha.
Thời trẻ ngông cuồng, bây giờ không còn nhỏ nhắn gì nữa nên thành thục ổn trọng hơn nhiều, trở thành công dân tuân thủ pháp luật, nhưng vậy cũng không thể nói tính tình của Nhiếp Uyên đã tốt lên, Kỷ Vô Hoan là người hiểu rõ nhất sự thô bạo và ác liệt khắc sâu trong xương cốt anh.
Nếu có ai chọc, anh vẫn có thể đập người kia tới mức phải gọi anh là ba.
Mặt sẹo thấy Nhiếp Uyên không đáp, hắn lười giả vờ giả vịt, móc ra một cây đao, chỉ thẳng vào mũi anh mà uy hiếp: “Mày đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, tao là người chơi cũ, so với chúng mày thì tao càng hiểu rõ quy tắc ở đây”.
Ẩn dụ, đắc tội tao, tao có rất nhiều phương pháp chơi chết chúng mày.
Nhiếp Uyên mặt tỉnh bơ nhìn bọn họ, ánh mắt rất bình tĩnh, ba giây sau, anh thật sự lấy chìa khóa vứt cho mặt sẹo.
Mặt sẹo chụp chìa khóa đưa cho nữ tóc ngắn: “Đi xem phòng Đỗ Toa”.
Hắn vừa nói vừa giữ mũi đao về hướng ba người, đề phòng họ đột ngột tấn công, còn nói thêm: “Giao khối thi thể chúng mày tìm được ra đây”.
Lâm Cương vừa nghe đã giận dữ: “Dựa vào đâu? Mấy người đừng có khinh người quá đáng…”
Kỷ Vô Hoan cắt ngang: “Lâm ca, đưa cho hắn”.
Lâm Cương: “Họ chỉ có hai người, cầm đao thì sao? Tôi có dao phay!” Nói xong hắn tính lôi dao ra thì bị Nhiếp Uyên ngăn lại: “Đưa hắn đi”.
Anh nói vô cùng chắc chắn và bình tĩnh, rất đáng tin.
Lâm Cương tuy bất mãn nhưng vẫn im miệng, lấy khối thi thể được bọc báo trong balo ra đưa cho mặt sẹo.
Mặt sẹo nhìn bọn họ nhát như vậy thì cười cười, lại đem vẻ mặt đại lão bình dị gần gũi kia ra dùng: “Phải biết co biết dãn mới tốt, mọi người phải đoàn kết hợp tác mới qua màn được”.
Lâm Cương trong lòng khinh bỉ, đồ dối trá.
Nữ tóc ngắn cầm chìa khóa đến cửa phòng Đỗ Toa, ngay nháy mắt mở cửa, cô ta hoảng sợ thét chói tai, sau đó rầm một tiếng, cửa bị đóng lại.
Khi mặt sẹo xoay đầu, phía sau đã rỗng tuếch, chỉ có chìa khóa còn cắm vào ổ khóa, khẽ lung lay.
Tiếp theo, tiếng kêu gào thảm thiết phát ra từ trong phòng.
Mặt sẹo sợ đến mức thụt lùi vài bước.
“Cứu tôi, cứu tôi!! Vương Minh Dương anh cứu tôi! Mở cửa nhanh! A a a a–” Sau cánh cửa, nữ tóc ngắn điên cuồng giãy dụa, liên tục khóc la.
Mặt sẹo tự hỏi vài giây, vọt đến rút chìa khóa, không chút do dự đá rơi đồng bọn, xoay người lao xuống lầu.
Trước khi hắn ta xoay người thì Kỷ Vô Hoan bọn họ cũng đã đến bên kia hành lang, Lý Liên vì nghe được tiếng động nên ra ngoài xem xét cũng chạy theo, tuy cô chẳng hiểu mô tê gì, mãi cho đến đại sảnh, thấy Đỗ Toa không đuổi theo, bốn người mới nhẹ nhõm thở ra.
Lý Liên cuống quít hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Cương tái cả mặt: “Đỗ Toa!”
Lý Liên sửng sốt: “Không thể nào, bây giờ là thời gian dùng bữa trưa, cô ta sao lại còn ở trong phòng?”
Mặt sẹo không thấy nhưng ba người bên này nhìn rất rõ, một cánh tay trắng đột nhiên vươn đến túm chặt cổ tay nữ tóc ngắn, mạnh mẽ lôi cô ta vào phòng.
Kỷ Vô Hoan nhìn Nhiếp Uyên: “Viên Viên, cậu biết trước rồi à?”
Nhiếp Uyên móc một nhúm giấy vàng từ túi áo ra đưa cho cậu.
Vừa mở ra Kỷ Vô Hoan đã nhận ra, đây là tờ giấy dán trên cửa phòng Đỗ Toa sáng qua, do chính tay cậu viết.
“Cậu xé xuống?”
“Không, nhặt”.
Nhiếp Uyên giải thích: “Rạng sáng 5 giờ, sau khi Đỗ Toa im lặng thì tôi mở cửa để kiểm tra, phát hiện nó dưới đất, hẳn là đã bị rơi từ trước”.
Khi họ vào phòng Đỗ Toa vào tối qua thì hơi hồi hộp nên không chú ý giấy ghi chú vốn được dán trên cửa đã biến mất.
“Nói cách khác, nó bị Đỗ Toa xé xuống rồi vo nát? Thì ra là vậy”.
Kỷ Vô Hoan hiểu rõ, cười cười: “Viên Viên, cậu hư lắm nha~”.
Tiếng cười của thanh niên nhẹ tênh, quấn lấy tim người ta, cậu ghé sát vào, hơi thở theo từng chữ mà thổi lên cổ Nhiếp Uyên, ngữ khí ái muội: “Viên Viên ơi, trước kia sao tôi không phát hiện cậu hư vậy nà~”.
Nhiếp Uyên run run, vẻ mặt kì lạ, nhanh chóng đẩy cậu ra: “Cút ngay, Kỷ ngu ngốc cậu thật ghê tởm”.
Kỷ Vô Hoan: “Hì hì hì ~”
Từ khi phát hiện Nhiếp Uyên thấy ghê tởm khi cùng mình tiếp xúc thân mật, cậu chẳng những không ngại mà còn nhiệt tình hơn tám trăm lần!
“Ơ này!” Lâm Cương ngơ ra, Lý Liên không khác hắn là bao, hai người đồng thời hỏi: “Là sao?”
“Hôm qua tôi muốn thí nghiệm tư duy của Đỗ Toa, viết mấy câu lên giấy rồi dán trên cửa phòng cô ta”.
Vụ này Lâm Cương biết: “Vậy nên?”
“Giữa trưa hôm qua, cửa mở nên tóc rơi mất nhưng giấy ghi chú vẫn còn, chúng ta cho rằng cô ta không có tư duy, hơn nữa đã ra khỏi phòng, nhưng trên thực tế, chúng ta không tận mắt thấy cô ta ra ngoài, mà đêm qua cô ta ra khỏi phòng, giấy ghi chú cũng rơi, còn bị vò nát, chứng tỏ cái gì?”
“Cậu nghĩ cô ta ở trong phòng nghe chúng ta nói, biết sợi tóc bị nhét vào kẹt cửa nên muốn lừa chúng ta? Nhưng trưa hôm qua cô ta ở phòng ăn cơ mà, chúng ta đều thấy”.
Kỷ Vô Hoan nhướng mày: “Bây giờ đi xem thì biết”.
Bọn họ đi về phía phòng ăn, mặt sẹo không biết chạy đâu rồi, Lý Tề cũng biến mất, người chơi dư lại đang ngồi trước bàn cơm, im thin thít, cúi đầu ăn cơm, thấy kết cục của Trương Kha, không ai còn dám hỏi nữ chủ nhân, bóng ma tử vong bao phủ toàn bộ phòng ăn.
Khi bọn họ đến trước cửa sổ ở phòng bếp, một bàn tay trắng vươn ra.
Lâm Cương sợ đến mức nói lắp: “Cô cô cô ta rõ ràng vừa nãy còn ở trên lầu mà!”
“Thứ ở trên lầu chỉ sợ không phải cô ta”.
Kỷ Vô Hoan cười cười: “Giữa trưa hôm qua thật ra Đỗ Toa không ra khỏi phòng, đến gần thời gian bữa trưa, thừa dịp chúng ta không ở đó để mở cửa khiến tóc rơi xuống, tạo tình huống giả, nhưng cô ta cũng không biết tờ ghi chú bị dán lên cửa kia, nhưng cô ta rất dễ bị chọc giận.” Nên tối qua, khi thấy nội dung trên mảnh giấy, cô ta cực kì phẫn nộ, vò nát tờ giấy rồi ném xuống đất”.
Nói không chừng còn dẫm vài cái.
“Chẳng lẽ có hai Đỗ Toa?” Lý Liên vậy mà phản ứng rất nhanh.
“Chắc là thế”.
Lâm Cương cũng được khai sáng: “Nên Nhiếp tiểu ca mới đưa chìa khóa cho bọn hắn?”
“Họ muốn làm con tốt thử đường, tôi không cản”.
Nhiếp Uyên hiếm thấy mà hơi cong khóe môi, nụ cười lạnh lẽo.
Thực ra anh không hoàn toàn chắc chắn Đỗ Toa đã về phòng chưa, nếu nơi này là thế giới ảo tưởng của nữ chủ nhân, vậy thân là một bộ phận trong thế giới này, trời sáng Đỗ Toa sẽ tự động quay về phòng cũng không lạ lùng gì.
Lâm Cương phục sát đất, xem đi, đây mới là đại lão!
“Nhưng vì sao lại có tận hai Đỗ Toa?” Lâm Cương thắc mắc.
“Hỏi cô ta là biết mà?” Kỷ Vô Hoan chỉ vào cửa sổ, thấy Lý Liên một mặt mê man, cậu giải thích: “Nhắc nhở thứ hai của hệ thống: ‘Thời gian dùng bữa mỗi ngày, mỗi phòng có thể hỏi NPC một vấn đề.’ Nữ chủ nhân là NPC, Đỗ Toa cũng là NPC”.
Vì sao bữa trưa đầu tiên, mỗi người nhất định phải đi lấy cơm mới có thể bắt đầu hỏi? Thật ra đây cũng là nhắc nhở của trò chơi, khiến mỗi người đều biết, Đỗ Toa ở phòng ăn vô hại.
Hôm qua Kỷ Vô Hoan thuận tiện oán giận rồi được Đỗ Toa nghiêm túc trả lời, cậu mới phát hiện manh mối quan trọng này.
Nhưng lúc ấy không nghĩ đến việc có tận hai Đỗ Toa, chỉ đơn giản cho rằng trong trò chơi, quái vật cũng là một loại NPC.
Hầu hết mọi người đều xem nhẹ điểm này, hoặc là ngay từ ban đầu, họ không ngờ được Đỗ Toa thân là quái vật cũng sẽ trả lời câu hỏi, theo bản năng bài xích tiếp xúc với cô ta, càng không nghĩ rằng sẽ có hai Đỗ Toa.
Từ đầu đến cuối, nữ chủ nhân đều không phải mấu chốt phá giải câu đố, vì bất kể hỏi gì cô cũng sẽ không cho một đáp án hữu ích nào, hơn nữa còn dễ đạp trúng mìn.
Mấu chốt thật sự là Đỗ Toa.
Tiếc là quyền đặt câu hỏi của tối hôm qua đã hết, nếu không có thể thu được vài tin tức khác sớm hơn, có thể còn phương pháp khác để lấy chìa khóa.
Biện pháp của Nhiếp Uyên dù sao vẫn vô cùng bạo lực, nguy hiểm cũng cao, rất hợp phong cách cứng chọi cứng của anh xưa nay.
Quả nhiên là một tên ngốc.
Kỷ Vô Hoan nghĩ.
“Vậy là chúng ta vẫn luôn lãng phí thời gian!” Lý Liên bừng tỉnh.
Kỷ Vô Hoan: “Lý Liên, em hỏi thân phận hiện tại của cô ta, có phải cô ta mời chúng ta đến đây không”.
Lý Liên gật đầu, nói với cửa sổ: “Xin hỏi, cô là ai? Cô có phải là người đã mời chúng tôi đến đây không?”
Cửa sổ đen như mực truyền đến một giọng nữ: “Đúng, tôi là y tá Đỗ Toa thật sự, Đỗ Toa kia là quái vật được sinh ra trong tiềm thức của Văn Trân, nơi này là thế giới ảo tưởng tinh thần của cô ấy.
Văn Trân không chấp nhận nổi cái chết của con mình, vì vậy mắc bệnh tâm lí nghiêm trọng, sinh ra ảo tưởng rồi trầm mê vào đó, hết lòng tin vào nó.
Cô cho rằng bác sĩ và y tá đều là quái vật màu trắng muốn cướp đi đứa con của mình, phương thức chữa trị đều là hình thức tra tấn tàn nhẫn”.
Nên con quái vật kia mới mang hình tượng của y tá, còn tuân theo quy tắc và giờ giấc làm việc, nếu người chơi vi phạm sẽ bị khống chế ngay lập tức bằng hình thức ác độc gấp trăm lần, có lẽ đây là phương pháp trút giận của Văn Trân, lấy hết nỗi bất mãn trong lòng đổ hết lên đầu người khác.
Kỷ Vô Hoan lại hỏi Đỗ Toa: “Rốt cuộc nữ chủ nhân đã trải qua những gì?”
Đỗ Toa chậm rãi kể: “Hai năm trước Văn Trân vẫn là một người phụ nữ bình thường, điều kiện gia đình rất tốt, được chiều chuộng mà lớn lên, không hề phải chịu ấm ức hay khó khăn gì, về sau kết hôn sinh con, không lâu sau khi đứa bé ra đời thì cô ấy phát hiện chồng mình ngoại tình, cô bồ nhí cũng vừa sinh một thằng nhóc khoẻ mạnh xinh đẹp, tên chồng kia càng thích đứa con ấy hơn, hàng đêm không thèm vác mặt về nhà.
Văn Trân vốn dĩ đang mắc chứng trầm cảm hậu sản, người chồng ngoại tình đã làm bệnh tình của cô nặng hơn, sinh ra ảo giác.
Không biết từ lúc nào mà cô ấy bắt đầu xem một con búp bê trẻ em thành đứa con của mình, nhưng cô biết bản thân chỉ có một đứa con, thế mà nghĩ con của mình là đứa nhóc con riêng của chồng kia, cứ thế giết chết con ruột của mình, sau đó mua một lượng lớn búp bê trẻ em, phanh thây đứa nhỏ rồi khâu vào búp bê, giấu đi, nghĩ rằng như vậy sẽ không ai có thể phát hiện.
Hai ngày sau, bố mẹ cô phát hiện cả trăm ngàn con búp bê chất đầy trong biệt thự.
Lúc ấy họ còn chưa biết con gái mình đã làm những gì, lúc đưa Văn Trân vào bệnh viện thì trong lòng vẫn luôn ôm một con búp bê, nói đó là con mình, không để ai chạm vào, nếu không sẽ nổi điên, tấn công người khác hoặc tự làm mình bị thương.
Ban đầu ai cũng không biết đứa bé thật sự đang ở đâu, mãi đến khi đứa bé trong lòng cô ấy bắt đầu thối rữa, mọi người mới biết cô ấy đang ôm cái đầu thi thể của đứa bé…”
Kỷ Vô Hoan nghe tới mức sởn cả tóc gáy.
“Bố mẹ Văn Trân chuyển cô đến bệnh viện tâm thần, cưỡng chế cách ly, nhưng cô ấy đã trở nên vô cùng tàn bạo, kiên quyết không phối hợp chữa trị, sau đó bọn họ phát hiện chỉ cần cho cô ấy ôm một con búp bê là được, họ lấy một phần búp bê từ nhà cô ấy đến bệnh viện treo lên trần nhà, chỉ cần nhìn thấy chúng nó thì Văn Trân sẽ rất yên tĩnh”.
“Tại sao?”
“Vì trong tiềm thức cô ấy vẫn nhớ, đứa con thật sự của mình vẫn đang ở lẫn trong đống búp bê”.
Kỷ Vô Hoan xoa xoa cánh tay, tự nhiên thấy lạnh thấu cả người, không chỉ cậu, Lâm Cương và Lý Liên cũng run rẩy, họ có thể tự não bổ ra cảnh tượng một đứa trẻ con bị hành hạ đến chết.
Lưỡi dao sắc bén cắt vào da thịt cùng tiếng khóc nỉ non của trẻ con, máu chảy xuống nhuộm đỏ thảm trải sàn, nói không chừng người mẹ còn đang cười khi nghĩ rằng đứa con của cô bồ nhí đã chết, chồng của mình sẽ quay về, rồi lấy kim chỉ khâu từng miếng máu thịt kia lên búp bê.
Sau đó lại thấy đứa nhỏ này khóc ồn ào quá, dùng kéo cắt mở miệng của nó, cắt đứt đầu lưỡi, rạch sâu đến tận hai bên tai.
Nhiếp Uyên hỏi Đỗ Toa: “Như vậy, vì sao cô lại xuất hiện ở thế giới ảo tưởng của cô ta?”
————
Tác giả có lời muốn nói:
Da Da: Làm cậu tởm chết luôn, lêu lêu!
Viên Viên mặt ngoài: Cút ngay, ghê tởm!
Nội tâm Viên Viên: Tới đây, tiếp tục phát huy!
Jan có lời muốn nói:
Viên Viên hư hỏng ghê nha =))).