Tối qua Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên lợi dụng âm thanh di động dẫn Đỗ Toa đi để khống chế được cô ta.
Tuy mặt sẹo không biết biện pháp cụ thể của bọn họ là gì, nhưng hắn cũng đã phát hiện ra quy tắc công kích người chơi của Đỗ Toa.
Dù cho có đang nhìn người chơi trước mắt thì cô ta cũng sẽ ưu tiên tấn công phía phát ra âm thanh lớn hơn.
Tối nay, mặt sẹo chuẩn bị dùng phương pháp tương tự để mượn tay quái vật giết chết bọn họ.
Theo kế hoạch của hắn, chờ Đỗ Toa vào phòng ba tên kia, hắn và Lý Tề sẽ im lặng sang đó đóng cửa rồi khóa trái từ bên ngoài, sau đó lẻn vào phòng cô ta tìm ra khối thi thể cuối cùng.
Chờ đến hừng đông thì sẽ tìm ra hết manh mối ba tên ấy giấu diếm.
Như thế hắn ta có thể ngồi mát ăn bát vàng.
Nếu Kỷ Vô Hoan không nghe được cái kế hoạch này thì có thể nó đã thành công, nhưng mà cậu đã nghe rồi thì…
“Tôi mơ màng xem ánh trăng sáng phía xa, bao nhiêu giấc mơ đang tự do bay lượn~”
Khi tiếng báo thức di động từ dưới mông mặt sẹo vang lên, tươi cười trên mặt hắn đông cứng, nháy mắt mồ hôi lạnh ướt sũng sống lưng.
Chết tiệt! Mặt sẹo xoay người, quỳ trên sàn, tay đưa xuống dưới lớp lót đệm sô pha, tìm kiếm theo âm thanh phát ra.
Sao lại thế này?! Rõ ràng điện thoại được giấu dưới sô pha trong phòng tên ẻo lả kia cơ mà!
Lúc mặt sẹo tìm ra di động, tay chân luống cuống tắt báo thức thì đã chậm.
Hắn nghe Lý Tề hít sâu một hơi, cửa đã mở.
Đỗ Toa đứng đó, không che giấu nụ cười dữ tợn, cơ bắp hai bên gò má nâng lên, khóe miệng bị xé rách giương cao đến tận mắt.
Có thể thấy cô ta đang cực kì vui vẻ.
Lý Tề đã không thể khống chế bản thân được nữa, phát ra tiếng thét chói tai muốn lật nóc nhà, mặt sẹo ngậm chặt miệng, quỳ trên đất không nhúc nhích.
Chờ Đỗ Toa bước một bước về phía Lý Tề, để lộ cửa phòng phía sau, hắn chợt đứng lên, chộp balo đã sớm treo ở gần cửa, xông ra ngoài, hơn nữa còn đóng cửa, móc ra chìa khóa, không chút do dự khóa cửa lại.
Hắn trực tiếp dùng lực bẻ gãy chìa khóa, phá hỏng luôn ổ khóa.
Bên trong phòng, Lý Tề dùng chăn bọc lại đầu Đỗ Toa, nhân cơ hội chạy đến cửa nhưng đã chậm một bước, nhìn cửa bị khóa lại ngay trước mắt, anh ta liều mạng đập cửa: “Anh Vương cứu tôi– Mở cửa!! Xin anh đấy!! Thả tôi ra ngoài!!”
Tiếng kêu hoảng sợ rất nhanh đã trở thành tiếng thét đau đớn thảm thiết.
“A a a a a a– Thả tôi ra!!! Cứu mạng!!!”
Mặt sẹo chẳng những không mở cửa mà còn gắng sức giữ chốt cửa, sợ người bên trong lao ra.
“Vương Minh Dương tên khốn khiếp! Tao thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày! Tao muốn giết mày! A a a a–”
Tiếng mắng chửi ngày càng nhỏ, cuối cùng dần yếu ớt rồi biến mất, chỉ còn lại âm thanh rên rỉ khổ sở.
Mặt sẹo đứng ở cửa, mồ hôi đầy đầu, trái tim nhảy thình thịch, hắn thở hổn hển, cứng người một hồi lâu mới lấy đèn pin trong túi ra, lúc bật đèn lên ngón tay vẫn còn đang run rẩy.
Khi ánh đèn chiếu sáng hành lang, một người đàn ông cao lớn đúng lúc bước từ trong phòng ra, đôi tay đút trong túi, chậm rãi đến gần.
Mặt sẹo căng thẳng như chim sợ cành cong, giật lùi về sau một bước, sau khi thấy rõ người kia là Nhiếp Uyên thì tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, móc ra dao nhỏ rồi nhào đến: “Mẹ kiếp! Dám chơi khăm ông đây!”
Mặt sẹo vốn cho rằng một dao này có thể trực tiếp găm vào bụng Nhiếp Uyên, không ngờ đối phương thủ thế đỡ một chiêu, hắn chưa kịp nhìn rõ thì con dao trong tay đã văng ra ngoài, giây tiếp theo, bụng truyền đến một cơn đau đớn.
Trước đó mặt sẹo chưa bao giờ nghĩ sức lực đối phương lại lớn như vậy, cảm giác như vừa bị một chiếc xe hơi nhỏ đâm thẳng từ đối diện, một đấm này phảng phất đánh nát dạ dày hắn nhưng chưa kịp kêu ra tiếng đã thấy mình bay ra ngoài, đập mạnh lên vách tường, sau đó hắn chỉ có thể ôm bụng, miệng hộc ra máu tươi.
Đèn pin và balo trong tay hắn rơi xuống sàn, đèn pin xoay vài vòng trên đất rồi dừng ngay bên chân Nhiếp Uyên.
Anh nhặt đèn pin lên, chậm rãi đến gần, ngồi xổm xuống rồi lấy đi chìa khóa trong tay mặt sẹo.
Mặt sẹo đau đến mức đầu xoay mòng mòng, mắt trợn trắng, chật vật hít thở, ngẩng đầu lên lại thấy Nhiếp Uyên đang cười với hắn ta.
Nụ cười không hề lạnh lùng, ngược lại có vài phần sung sướng, như đang cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.
Nhưng trong mắt là tia thâm trầm không hề che giấu.
“Muốn giết tao?” Nhiếp Uyên nắm lấy cổ áo mặt sẹo, túm hắn lên, cười lạnh: “Đi xếp hàng đi đã”.
Mặt sẹo vừa kinh ngạc vừa sợ, hắn phát hiện mình vậy mà không hề có năng lực phản kháng Nhiếp Uyên.
Hắn nhìn hành lang đen như mực kia, hoảng hốt hỏi: “Mày muốn làm gì?!”
“Khiến mày biến mất tại chỗ”.
Nhiếp Uyên đáp đầy ẩn ý.
Mặt sẹo sợ đến mức phát run: “Mày nghĩ cho kĩ, giết người trong trò chơi sẽ bị trừ điểm! Tố chất thân thể của mày mạnh đến trình độ này, hẳn là đã tốn không ít điểm? Bị trừ rồi phải kiếm lại, mày chịu được không?”
Nhiếp Uyên bật cười như vừa nghe được chuyện gì thú vị lắm, nhỏ giọng nói: “Điểm tao kiếm ra đủ để giết hẳn mười thằng như mày”.
Nói xong, anh không chút do dự buông tay, nhìn mặt sẹo vừa kêu gào thảm thiết vừa lăn từ trên cầu thang xuống, đập rầm rầm lên từng bậc thang.
Thật ra anh cũng không muốn giết mặt sẹo lắm, chỉ muốn hù dọa để hắn ta cút khỏi tầm mắt mà thôi.
Nhiếp Uyên xoay người, không hề bất ngờ thấy được ánh mắt sùng bái kinh ngạc của Lý Liên và Lâm Cương, nhưng anh cũng không để ý bọn họ nghĩ gì về mình, tầm mắt anh lập tức hướng về phía Kỷ Vô Hoan.
Có điều chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt Kỷ Vô Hoan thì đã nghe cậu lười nhác cảm thán: “Viên Viên à, cậu biết không? Mấy câu vừa rồi của cậu y hệt lời thoại của tên sát nhân biến thái, đam mê giết người trong phim ấy”.
Vãi cả sát nhân biến thái đam mê giết người!
Nhiếp Uyên thuận thế nắm lấy cổ Kỷ Vô Hoan, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve động mạch chủ của cậu: “Vậy tôi giết cậu trước nhé”.
Kỷ Vô Hoan chớp chớp hàng mi cong nhìn anh, nhập diễn trong một giây, tay bưng mặt thút thít khóc, từ kịch bản sát nhân biến thái nhảy sang kịch luân lý gia đình.
“Viên Viên con thế mà….
Con thế mà muốn giết chết ba của con ư!”
Nhiếp Uyên: “….
Ngốc!”
Anh không nên dựng sân khấu cho Kỷ Vô Hoan biểu diễn, so trình diễn xuất thì ai đọ nổi với cậu?
Lâm Cương nhặt balo của mặt sẹo lên, mở ra nhìn, xác định các khối thi thể đều ở đây.
Lý Liên: “Còn những người chơi khác?”
Lâm Cương giơ tay đếm một hồi thì trầm mặc.
Vì họ bỗng nhận ra, trừ mặt sẹo vừa bị Nhiếp Uyên ném xuống cầu thang thì chỉ còn bốn người bọn họ là may mắn còn tồn tại đến giờ.
Người đàn ông say xỉn, Từ Nam Y, Triệu Nhân chết vào ngày đầu tiên, tây trang đen, nữ trung niên, Trương Kha, Tống thiến chết vào ngày thứ hai.
Hôm nay là Giả Giang Siêu và Lý Tề.
Tổng cộng mười bốn người, chỉ qua hơn hai ngày, vậy mà chỉ còn dư lại bọn họ.
Có thể thấy được điểm khó khăn trong màn này, chỉ cần đụng phải Đỗ Toa, trăm phần trăm sẽ tiêu đời.
Nhưng bây giờ không phải thời gian để cảm thán đau thương, mạng sống càng quan trọng hơn.
“Mau tìm ra khối thi thể cuối cùng”.
Bốn người đi vào phòng Đỗ Toa.
Thời điểm quan trọng thế này, không ai rảnh quan tâm nam nữ gì nữa, Lâm Cương bế Lý Liên, Nhiếp Uyên bế Kỷ Vô Hoan, khẩn trương tìm trên trần nhà.
Kỷ Vô Hoan lần nữa phát huy vầng sáng vận may của mình, chưa đến mười phút mà cậu đã tìm được.
Lâm Cương đổ hết mấy con búp bê trong balo của mặt sẹo ra, Nhiếp Uyên cầm dao phay, mắt không thèm nháy mà chặt khối thi thể trên đám búp bê xuống, động tác nhanh nhẹn gọn gàng, mặt cắt bằng phẳng đẹp đẽ.
Lâm Cương nhìn vậy suýt nữa hỏi ra miệng, Nhiếp tiểu ca ngoài đời thật làm đồ tể đấy phỏng?
Lấy xong hết mấy khối thi thể, Nhiếp Uyên ghép chúng lại với nhau, tình huống quỷ dị bỗng dưng xảy ra.
Từng mảnh thi thể vậy mà tự dính lại với nhau, vài phút sau, thi thể trẻ con không đầu xuất hiện.
“Vẫn thiếu cái đầu”.
Kỷ Vô Hoan nhìn vị trí rỗng trên cổ thi thể, đang tự hỏi làm sao để lấy cái đầu đến đây thì từ hành lang đen ngòm truyền đến tiếng lạch cạch.
Khóa cửa phòng bên cạnh vừa mở?!
Kỷ Vô Hoan hoảng sợ nhưng phản ứng rất nhanh, lập tức cất thi thể không đầu vào túi rồi cầm nó ra khỏi phòng.
Phòng này quá nhỏ, một khi Văn Trân vào được, bọn họ không có đường chạy thoát.
Bốn người vừa ra hành lang, chưa kịp đến cầu thang thì cửa phòng cách vách đã mở.
Một cái bóng màu đen đứng ngay kia.
Ngay giây phút cửa phòng mở, không khí cứ như hạ xuống vài độ, cơn ớn lạnh ập đến cùng với tiếng khóc nỉ non thê lương của trẻ con!
Cái đầu trong ngực Văn Trân vậy mà bắt đầu gào khóc!
Tay Văn Trân run lên, nhìn xuống lồng ngực, nôn nóng hỏi: “Bé ngoan, con sao vậy? Con không thoải mái ở đâu?”
Đứa bé còn nhỏ như thế đương nhiên không trả lời được, nhưng tiếng khóc kia lại càng thêm oán giận, hệt như đầu móng tay cào trên mặt kính, làm lông tóc người ta dựng đứng!
Nhiếp Uyên đưa tay, muốn lấy balo Kỷ Vô Hoan đang ôm trong lòng nhưng không thể ngờ được, tay anh vừa chạm đến balo thì tiếng khóc của cái đầu lại cao vút thêm gấp mấy lần!
Văn Trân bỗng ngẩng đầu trừng bọn họ, chậm rãi đến gần: “Có phải mấy người làm đau bé ngoan của tôi không? Có phải là mấy người không?!”
Đối diện ánh mắt kinh khủng thê thảm như nữ quỷ kia, nội tâm của bốn người: Liên quan quái gì tới bọn này!
Nhiếp Uyên hoàn toàn mặc kệ tiếng gào khóc càng lúc càng khủng khiếp kia cùng với nữ chủ nhân đang đến gần, anh chộp balo từ tay Kỷ Vô Hoan rồi ném thẳng vào mặt Văn Trân.
Lâm Cương nhìn mà sửng sốt, trong lòng điên cuồng nhấn like! Cứng quá đê!
Văn Trân bị ném trúng ngay mặt, không biết có phải bị đập ngu người luôn rồi không, thế mà dừng chân, cúi đầu nghi ngờ nhìn ba lô trên đất, mà đứa bé trong lòng cô ta khóc càng điên cuồng hơn.
Kỷ Vô Hoan nhanh nhẹn lấy thứ mà Đỗ Toa cho cậu lúc trước ra, đưa cho Nhiếp Uyên: “ Viên Viên, nhân lúc này!”
Đó là một ống tiêm chứa đầy thuốc an thần.
Nhiếp Uyên nhận lấy ống tiêm tiến thẳng đến chỗ Văn Trân, Kỷ Vô Hoan cũng hành động cùng anh.
Nhiếp Uyên vô cùng dứt khoát lưu loát, anh mặc kệ mấy thứ mạch máu gì đó, cứ cắm vào cổ Văn Trân đã rồi tính.
Văn Trân thét chói tai, móng tay như muốn cào nát một lớp da trên mu bàn tay Nhiếp Uyên, để lại bốn đường vết thương máu chảy đầm đìa.
Nhưng Nhiếp Uyên còn không thèm nháy mắt, vững vàng tiêm thuốc vào máu cô ta.
Cơ thể Văn Trân dần nhũn ra, tã lót cô ta ôm trong tay cũng rơi xuống đất.
Kỷ Vô Hoan nhân cơ hội nhặt lên cái đầu kia, xúc cảm truyền đến tay vẫn là loại mềm nhũn như bông kia, thế nhưng bây giờ cậu còn cảm nhận được cơ bắp của nó đang vặn vẹo nhúc nhích theo tiếng khóc, làm cậu sởn cả tóc gáy!
Cậu không có gan lật cái đầu kia lên để xem nó như nào, chỉ lo túm lấy ba lô, mở khóa kéo rồi đổ thi thể bên trong ra.
Ngay khoảnh khắc ghép lại cái đầu với thi thể, một âm thanh điện tử vang lên.
[Chúc mừng người chơi đã tìm được đứa con của nữ chủ nhân.
Manh mối trốn thoát: Cửa rời khỏi nơi này nằm ở điểm nối tiếp với thế giới hiện thực].
Quả nhiên là thế!
Vậy nên hai điều kiện tìm đứa bé và điều tra sự thật, cái nào cũng không thể thiếu.
Nếu họ không biết nơi này là đâu, đã xảy ra những gì, thì dù cho có biết được manh mối để rời đi cũng không hiểu được “thế giới hiện thực” là gì!
Lâm Cương hứng khởi: “Hoa viên! Trong hiện thực có thể đi ra ngoài từ hoa viên!”
Kỷ Vô Hoan vừa định nói gì đó thì đã nghe Nhiếp Uyên kêu lên: “Cẩn thận!”
Qua thời gian một phút, Văn Trân bắt đầu cử động.
Cô ta hất Nhiếp Uyên ra, trực tiếp nhào về phía Kỷ Vô Hoan, giận dữ rống lên: “Mày làm gì với con tao đấy?! Mày làm gì rồi?!”
Kỷ Vô Hoan lộn nhào, né Văn Trân, cô ta căm hận trừng cậu, giơ hai tay lên rồi lại lần nữa lao đến.
Đúng lúc này, thi thể trẻ con cử động! Gương mặt trẻ con dữ tợn kia bò dậy từ trên đất, bắt đầu khóc kêu.
Tiếng khóc thảm thiết đau thương!
Kinh khủng nhất là, nó lại bắt đầu mở miệng nói chuyện!
“Hu hu hu….
Sao mẹ lại giết con? Vì sao chứ… Con đau… Đau quá…”
Văn Trân đang bám riết lấy Kỷ Vô Hoan bỗng khựng lại, nhìn đứa bé vừa khóc thút thít vừa bò trên mặt đất, hai mắt trợn to: “Không! Mày không phải con tao!”
“Mẹ, sao mẹ không nhận con? Con là con của mẹ mà….
Huhuhu, chính mẹ đã giết con!” Đứa bé kia bò đến bên chân Văn Trân.
“Không không không!” Văn Trân điên cuồng lắc đầu: “Không phải! Không đâu! Con tôi còn sống! Đây không phải con tôi! Không phải!!”
“Mẹ, mẹ nhìn kĩ lại đi, con là con của mẹ mà!”
Văn Trân như phát điên mà lắc đầu, cao giọng phủ nhận: “Không thể nào!!! Con tôi còn sống!” Cô ta oán giận nhìn chằm chằm Kỷ Vô Hoan, điên loạn kêu lên: “Tụi mày muốn cướp con tao đi đúng không? Tụi mày muốn chia rẽ hai mẹ con tao! Nhất định là thế! Tao muốn giết mày! Giết chết bọn mày!”
Kỷ Vô Hoan nhanh chóng xoay người, thế nhưng cửa phòng bật mở rầm một tiếng, cậu rụt lại chân suýt bị đập trúng, đối diện Đỗ Toa đang đứng ngay phía trước.
Cô ta vậy mà ra khỏi phòng rồi!
Ngay lúc này, phía trước có Đỗ Toa phía sau còn Văn Trân, Kỷ Vô Hoan không còn đường trốn, chỉ còn lại một ý nghĩ.
Xong đời!
Nhìn Đỗ Toa bắt đầu đến gần, Kỷ Vô Hoan còn cho rằng bản thân chết chắc rồi.
Đúng lúc này, một tia sáng bạc xoẹt qua, đầu Đỗ Toa vậy mà trực tiếp bay ra ngoài! Kỷ Vô Hoan còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị ai đó khiêng lên, lao xuống lầu.
Bước chân Nhiếp Uyên không ngừng, ôm Kỷ Vô Hoan vọt đến đại sảnh, vội rẽ sang bên phải, thấy Lâm Cương và Lý Liên cũng vừa chạy xuống từ cầu thang bên kia.
Kỷ Vô Hoan cuống quít kêu lên: “Không phải hoa viên! Nhà ăn! Phòng bếp!”
Lâm Cương sửng sốt, mập mạp ở thời điểm mấu chốt lại lần nữa trình diễn một màn nhanh nhẹn phản thể hình, lòng bàn chân như bôi dầu, thoắt một cái đã thay đổi, còn thuận tay túm theo Lý Liên.
Kỷ Vô Hoan bị Nhiếp Uyên khiêng trên vai, có thể thấy Đỗ Toa đã xuống lầu, đuổi theo bọn họ.
Cô ta đã không còn đầu, cần cổ chảy ra máu đen nhưng tốc độ nhanh cực kì, Kỷ Vô Hoan cuống lên, kêu to: “Viên Viên Viên Viên, nhanh nhanh lên! Cậu có được không đấy! Cậu không được thì thả tôi xuống!”
“Đồ ngốc, câm miệng!”
Nhiếp Uyên chạy trốn rất nhanh, giống như một con báo săn, một chốc đã đuổi kịp hai người Lâm Cương, lúc chạy ngang qua còn nói: “Giữ cô ta lại một chút, tôi đạp cửa”.
Lâm Cương quay đầu thấy nữ quái vật không đầu cách mấy mét, sợ khiếp vía.
“Tôi mẹ nó giữ kiểu gì?!” Lấy đầu giữ hả?!
Cũng may khóa ở nhà ăn không chắc chắn, Nhiếp Uyên đạp một cái cửa đã văng ra, anh vọt vào ném Kỷ Vô Hoan trên vai xuống, quay đầu lại giúp Lâm Cương.
Lý Liên chạy sau cùng, nửa chân đã vào đến cửa lại bị Đỗ Toa bắt được áo, nếu không phải Nhiếp Uyên nhanh tay tóm được cô thì chắc chắn cô đã bị quái vật kéo đi rồi.
Lâm Cương cuống quít bắt được cái tay khác của Lý Liên.
Lý Liên vừa giãy giụa vừa hoảng loạn hét lên, điên cuồng khóc kêu: “Đừng buông tay! Đừng buông ra! Xin mấy anh, cầu xin mấy anh đó!”
Sức lực Đỗ Toa rất lớn,Nhiếp Uyên và Lâm Cương một tay túm Lý Liên, một tay bám lấy vách tường, vậy mà vẫn như sắp bị cô ta kéo theo ra ngoài đến nơi.
Kỷ Vô Hoan cũng đến giúp đỡ.
“Kỷ ngu ngốc, lấy con dao găm trong túi áo tôi ra”.
Kỷ Vô Hoan nhanh chóng duỗi tay, lấy con dao găm màu bạc trong túi Nhiếp Uyên, chém về phía Đỗ Toa.
Vừa lúc đâm trúng ngực Đỗ Toa, sức lực cô ta chợt yếu đi, Nhiếp Uyên nhân cơ hội kéo Lý Liên vào nhà ăn.
Bốn người lập tức chạy nhanh đến phòng bếp.
Quả nhiên giống như Kỷ Vô Hoan dự liệu, cửa phòng bếp đã mở ra!
Đỗ Toa không cam lòng đuổi vào đến nhà ăn, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn họ chạy vào phòng bếp, cùng với một luồng ánh sáng trắng bao quanh bọn họ.
Giọng nói điện tử của phái nữ kia lại xuất hiện.
[Chúc mừng người chơi thành công tiến vào cửa rời đi, sau năm phút phó bản sẽ đóng cửa].
Sau đó, một bảng đèn đếm ngược màu lam bắt đầu tính từ 300 giây xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ.
Nghe được thông báo, cả bọn nhẹ nhõm thở một hơi, Lâm Cương trực tiếp ngồi thụp xuống đất, cơ bản là cả người nhũn đến đứng không nổi nữa: “Mẹ kiếp, làm tôi sợ muốn chết, tưởng sắp bỏ xác lại đây luôn rồi!”
Đỗ Toa đứng bên ngoài quầng sáng trắng, cứ như vẫn đang nhìn họ chằm chằm.
Cho dù cô ta không còn đầu, mọi người vẫn cảm giác được cô ta đang vô cùng phẫn nộ, hận không thể xé họ thành từng mảnh.
Nhìn cô ta vừa tức vừa bó tay, trong lòng Kỷ Vô Hoan sướng bùng nổ, làm mặt quỷ trêu chọc cô ta, còn tặng kèm một cái ngón giữa.
Lần thứ hai bị giơ ngón giữa, Đỗ Toa tức phát điên nhưng chẳng thể làm gì.
Bỗng cô ta chợt nhớ gì đó, xoay người xông ra ngoài.
Lâm Cương không hiểu mô tê gì: “Cô ta tính làm gì đấy?”
Kỷ Vô Hoan cợt nhả: “Ai biết được”.
Cậu bị Nhiếp Uyên khiêng chạy cả một đường, giờ đương nhiên là người nhẹ nhàng nhất, còn dư sức lực đứng nhìn khắp nơi.
Nhiếp Uyên đứng cạnh cậu, ngón tay sau lưng khẽ búng một cái, một tia sáng bạc về đến tay anh.
Phía trong luồng sáng trắng nơi bọn họ đứng thì trống rỗng, nhưng nhìn xuyên ánh sáng, vẫn thấy được khung cảnh mấy mét xung quanh.
Đây là phòng bếp nhưng không giống với loại của gia đình bình thường, là loại phòng bếp lớn của nhà ăn.
Lý Liên vẫn chưa bình tĩnh lại được, hỏi: “Anh Kỷ, sao anh biết cửa ra ở đây?”
Lúc nghe được manh mối, Lý Liên giống Lâm Cương, ý nghĩ bật ra đầu tiên là hoa viên.
Vì ở thế giới thực, nếu nơi đây là bệnh viện thì hẳn là cổng ra ngoài sẽ ở chính diện của hoa viên.
Kỷ Vô Hoan vuốt vành tai, đáp: “Chúng ta được Đỗ Toa chân chính mời đến đây, là người ở thế giới thực, có lẽ không phải cô ta không thể rời khỏi phòng bếp, mà là không thể tiến vào thế giới ảo tưởng của Văn Trân”.
Nên Kỷ Vô Hoan cho rằng, ở đây mới là nơi giao tiếp của hai thế giới.
Cậu cược chính xác rồi.
Lúc này, bối cảnh bên ngoài đã bắt đầu sụp đổ, từ vách tường trên lầu hai, từng chút hóa thành mảnh vụn, lộ ra hình dạng vốn dĩ.
Kỷ Vô Hoan đột nhiên ngẩng đầu, hỏi vào khoảng không: “Hệ thống, nếu còn người không thể chạy thoát thì sao?”
[Coi như qua màn thất bại].
“Sau đó sẽ thế nào?”
[Phán định sống lại thất bại].
Nói đến đây Kỷ Vô Hoan mới nhớ, bọn họ vốn là người đã chết, trò chơi thần bí này cho bọn họ cơ hội sống lại, nhưng phải tham dự quá trình chơi kinh khủng của nó.
“Cơ sở phần thưởng là gì?”
[Thời gian sống lại và điểm tích lũy, mỗi khi hoàn thành một phó bản sẽ đạt được thời gian sống nhất định, điểm tích lũy có thể dùng để đổi vật phẩm hoặc tăng cường thể chất].
Kỷ Vô Hoan còn muốn hỏi tiếp thì lại nghe tiếng bước chân truyền đến từ hành lang, theo sau là một bóng người vọt đến.
Là mặt sẹo!
Hắn chưa chết, nhưng bị thương, trên ngực toàn là máu, phía sau còn Đỗ Toa đang nổi điên đuổi theo.
Kỷ Vô Hoan liếc hắn một cái, thế mà chợt nhớ ra, tiếp tục hỏi: “Khen thưởng của hạng nhất đâu?”
Vừa dứt lời, trên trời xuất hiện một luồng sáng vàng kim.
Lâm Cương lập tức hưng phấn reo lên: “Ôi! Phần thưởng đạo cụ hiếm! Tôi thấy trên diễn đàn rồi, rất rất khó gặp đấy!”
Ngay cả Nhiếp Uyên cũng kinh ngạc.
Nhưng đồng thời lại có cảm giác đương nhiên.
Vận may của tên này tốt muốn lật trời rồi đấy?!
Kỷ Vô Hoan lại nghĩ, không lẽ giống game online, độ hiếm của đạo cụ còn phải phân cấp lục, lam, tím, vàng kim ư?
Cậu giơ tay muốn cầm lấy nhưng được một nửa, chợt quay đầu hỏi: “Bọn tôi lấy, ok không?”
Ý “bọn tôi” là cậu và Nhiếp Uyên.
Lý Liên và Lâm Cương đồng thời gật đầu, có thể sống là tốt rồi, nếu không gặp được Nhiếp Uyên và Kỷ Vô Hoan, nói không chừng họ đã sớm chết.
Kỷ Vô Hoan cầm lấy cái hộp trong luồng sáng vàng kim, nhướn mày nhìn Nhiếp Uyên, ý là, chúng ta ra ngoài rồi tính sổ.
Vẻ mặt Nhiếp Uyên lạnh nhạt, không buồn hé răng.
Con số đếm ngược trên không chỉ còn ba mươi giây.
Mặt sẹo vọt vào nhà ăn nhưng không vào phòng bếp được vì Đỗ Toa đang canh giữ ngay cửa, chặn lại đường trốn thoát, hắn gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, nếu không ai giúp thì hắn chết chắc.
Nếu là người khác thì Kỷ Vô Hoan còn có thể nghĩ cách giúp, nhưng đối với người lúc trước muốn giết mình, cậu không lương thiện được.
Nhìn Nhiếp Uyên xem, anh khoanh tay, trưng ra tư thế hóng chuyện xem diễn, trong mắt lại như đang tìm cơ hội bỏ đá xuống giếng, tiễn hắn ta đoạn đường cuối cùng đấy.
Lúc đếm ngược chỉ còn vài giây.
Kỷ Vô Hoan không nhìn mặt sẹo nữa, nâng cái hộp lên, mở nắp, thấy bên trong vậy mà là một quả trứng màu xám, lớn bằng hai lần nắm tay người lớn.
Hả, trứng đà điểu à?
Ngay lúc cậu còn đang muốn nghiên cứu thêm, khóe mắt thấy được một bóng người đang lao đến từ trước mặt.
Mặt sẹo không biết dùng đạo cụ gì, vào ba giây cuối cùng thì biến mất tại chỗ, cứ như dịch chuyển tức thời mà vọt vào!
Kỷ Vô Hoan rùng mình, ý thức được tình huống không đúng, đang muốn lùi về sau nhưng không còn kịp nữa, tay phải bị mặt sẹo nắm lấy.
Gương mặt đầy máu kia lộ ra nụ cười quỷ dị: “Phần thưởng là của tao”.
“Buông tay!” Nhiếp Uyên biến sắc, cầm dao chém xuống, tay muốn lôi Kỷ Vô Hoan lui về sau.
Nhưng thời gian đếm ngược đã kết thúc.
Kỷ Vô Hoan chỉ thấy cả người như mất trọng lực, bên tai là âm thanh điện tử kia.
[Chúc mừng ngài đạt được thân phận người chơi chính thức, phần thưởng phó bản lần này: Thời gian sống lại một tháng, mười điểm tích lũy.
Ngài sắp quay về thế giới hiện thực].
Tiếp theo, khung cảnh trước mắt biến mất, khi phục hồi lại tinh thần thì Kỷ Vô Hoan phát hiện mình đã về lại thế giới hiện thực.
Nhưng cậu không trở lại ngã tư đường nọ, cũng không thấy Nhiếp Uyên đâu.
Cậu vậy mà đang đứng ở một cái… công trường?!
Kỷ Vô Hoan đang buồn bực thì bỗng có ai đó bóp chặt cổ cậu từ đằng sau, cậu theo bản năng làm một cú quăng ngã qua vai, ném được người kia ra mới thấy đó là một tên đàn ông xa lạ.
“Này, anh…” có thù oán gì với tôi? chưa nói hết câu thì Kỷ Vô Hoan khựng lại, nhìn trên mặt người kia có vết sẹo rất rõ ràng: “Vương Minh Dương?”
Vương Minh Dương nhìn gương mặt thật của Kỷ Vô Hoan cũng sửng sốt, trong mắt không giấu được sự kinh diễm, có lẽ thấy hơi quen mắt, nhưng trong giây lát không nhớ được là ai, cuối cùng kết luận: “Mày đúng thật là một tên trai bao”.(*)
⊳ Chú thích
Kỷ Vô Hoan hừ lạnh, cực kì khó ở: “Muốn giết người cướp của? Chọn quả hồng mềm để bóp? Thấy tôi yếu ớt dễ bắt nạt? Tôi đánh không lại Viên Viên, không có nghĩa tôi đánh không lại anh”.
Vốn dĩ trên người mặt sẹo có vết thương, tự nghĩ mình chỉ cần cầm dao là sẽ đánh thắng được tên nhóc thoạt nhìn yếu xìu như gà bệnh này, ai ngờ Kỷ Vô Hoan chỉ dùng mười giây đã kiềm chế được hắn, hơn nữa để hắn lần nữa trải nghiệm cảm giác rơi tự do, khiến hắn lăn lông lốc xuống tầng dưới.
Nơi này khác với căn biệt thự trong trò chơi, đầu hắn đập vào lớp xi măng, đau điếng người.
Lúc trước đã nói qua, ông nội Nhiếp Uyên là quân nhân, hơn nữa là bộ đội đặc chủng, là loại thường xuyên lên chiến trường đánh giặc ấy.
Sau khi xuất ngũ, cuộc sống thường ngày của ông Nhiếp là câu cá chơi cờ đọc sách, còn thêm hoạt động cầm roi quất đứa nhóc Nhiếp Uyên quậy phá banh trời, lúc nhàn rỗi sẽ chỉ cho mấy đứa nhóc trong khu mấy chiêu võ, đều là công phu đánh người thật sự.
Từ nhỏ sức khỏe Kỷ Vô Hoan đã không tốt, lúc đầu tập vì muốn rèn luyện thân thể, thi đại học xong, trước khi rời khỏi nhà vẫn theo sau ông Nhiếp luyện quyền cước, tuy đánh không lại Nhiếp Uyên, nhưng đấu với người bình thường thì vẫn dư sức.
Lúc mặt sẹo lăn xuống dưới, Kỷ Vô Hoan thấy một khối lập phương màu đen rơi ra từ trên người hắn.
Cậu tò mò nhặt nó lên, phát hiện đây là một khối Rubik 3×3 mini, chỉ lớn bằng một phần tư kích cỡ bình thường.
Cũng không biết được làm từ vật liệu gì, xúc cảm bóng loáng, nặng trĩu, nhưng không giống kim loại cho lắm.
Tổng thể khối Rubik màu đen, chỉ có một mặt tỏa ra ánh sáng xanh lam, nói chính xác thì, có bảy hình vuông nhỏ trên một mặt Rubik sáng lên.
Kỷ Vô Hoan nhớ đến người chơi cũ luôn miệng nhắc đến Trò chơi Rubik.
Không lẽ là nó?
Kỷ Vô Hoan thử xoay thì rất bất ngờ, có thể tùy ý xoay, không khác gì Rubik bình thường, chỉ là sau khi bị cậu xoay thì bảy hình vuông nhỏ nọ không sáng nữa, sau đó lại tự tập trung về một mặt của Rubik.
Kỷ Vô Hoan cầm nó xuống lầu, mặt sẹo đang nằm trên mặt đất đầy dây thép, ôm đầu gối, đau đến phát run, thấy thứ thanh niên đang cầm trong tay thì biến sắc.
Hắn ta sờ túi áo rồi lập tức hét lên: “Trả cho tao!”
Kỷ Vô Hoan tùy ý tung hứng khối Rubik: “Anh đang nói thứ này à?”
Thấy mặt sẹo gật đầu, cậu cười cười: “Anh nói cho tôi biết nó là gì, tôi sẽ suy xét trả lại cho anh”.
Mặt sẹo cắn môi, muốn thử bò dậy nhưng không được, chỉ có thể giải thích: “Nó là vật chứng minh thân phận người chơi chính thức của trò chơi, chỉ khi qua màn lần đầu tiên mới có được nó, của cậu hẳn đã rơi ở nơi cậu tiến vào trò chơi, người thường không thấy được nó, bây giờ cậu nhanh chóng trở về thì còn có thể tìm được Rubik, nếu không thì…”
Kỷ Vô Hoan nhẹ giọng à một tiếng, cuối cùng cũng hiểu khối Rubik là cái gì: “Nếu không thì sao?”
“Nếu bị người chơi khác nhặt mất thì cậu sẽ không còn nữa”.
“Không có nó thì sao?”
Mặt sẹo nhấp môi, cố nén đau, im miệng.
Kỷ Vô Hoan thấy hắn không nói cũng không gấp: “Anh không nói tôi cũng hỏi người khác được, dù sao thì vẫn còn diễn đàn cơ mà”.
Mặt sẹo hoảng loạn nói: “Không không, quay lại đây, trả cho tôi!! Nếu không có nó thì trong vòng 3 ngày tôi sẽ chết! Xin cậu đấy!”
Kỷ Vô Hoan nghe vậy thì hơi khựng lại, tay sờ vành tai: “Chính anh là người kéo tôi đến đây?”
Mặt sẹo giải thích: “Lúc trước tôi kiếm được một đạo cụ dùng một lần trong trò chơi, có thể kéo một người chơi đến chỗ mình khi phó bản kết thúc”.
Vốn dĩ khi kết thúc phó bản, người chơi sẽ trở lại vị trí trước khi tiến vào trò chơi, mặt sẹo vì muốn đoạt đạo cụ hiếm trong tay Kỷ Vô Hoan mà kéo cậu đến đây, ai ngờ trộm gà không được còn mất nắm gạo, đã không cướp được đạo cụ mà còn bị ném ngã gãy chân.
Kỷ Vô Hoan mân mê chiếc hộp trong tay, vui vẻ cảm thán: “Xem ra thực sự hiếm có lắm nha!”
Kỷ Vô Hoan nói xong chuẩn bị xoay người rời đi.
Mặt sẹo cuống quít kêu lên: “Đậu mợ, trả Rubik cho tôi! Cậu đã nói mà!!”
“Tôi nói sẽ suy xét”.
Kỷ Vô Hoan liếc hắn: “Tôi rơi mất Rubik chỉ vì anh kéo tôi sang đây, nên anh tốt nhất nên cầu nguyện tôi có thể tìm được Rubik của tôi đi”.
“Nhưng cậu cầm Rubik của tôi cũng vô dụng!”
“Chả sao cả”.
Kỷ Vô Hoan mỉm cười: “Vầy đi, nếu tôi tìm được khối Rubik của mình thì sẽ trả cho anh, nếu tôi tìm không thấy, chúng ta hẹn gặp ở Địa phủ nhé”.
Chính là có chết cũng muốn kéo mi chôn cùng đấy.
Kỷ Vô Hoan nói xong, lơ đi tiếng mặt sẹo kêu rên xin tha, tìm được cửa nên tính rời khỏi đây, lúc đến cửa hông vậy mà thấy một khối thi thể.
Một người nữ tóc ngắn, là Tống Thiến, cô ta chết rất thảm, cứ như nhìn thấy gì khủng khiếp lắm, cả mặt vặn vẹo biến hình, trên thi thể cắm một hàng ống thép.
Nếu vẫn là Kỷ Vô Hoan mấy ngày trước thì đã sớm bị dọa muốn tè ra quần, nhưng hiện tại cậu chỉ thấy hơi ghê tởm mà thôi.
Vốn định lấy di động gọi báo cảnh sát, sờ trên người một hồi mới nhớ di động mất rồi.
Cho nên đây là đâu?
Kỷ Vô Hoan đi một lúc thật lâu mới tìm được cửa hàng tiện lợi, rồi phát hiện ra bản thân chạy sang thành phố N luôn, cậu không mang tiền giấy, dựa vào nhan sắc mới có thể xin cô chủ cửa hàng cho mượn di động.
Cậu gọi trợ lí đến đón.
Trợ lý Tiểu Phương trợn mắt há hốc mồm, không hiểu Kỷ Vô Hoan làm cách nào đột nhiên dịch chuyển tức thời từ thành phố S sang thành phố N bên cạnh.
Ngồi tàu cao tốc cũng mất ròng rã hai tiếng đấy!
Đúng thế, Kỷ Vô Hoan trong trò chơi hơn hai ngày, trong hiện thực mới chỉ qua vài phút.
Chờ trợ lý lái xe đưa cậu trở về thì đã sắp 11 giờ, đêm nay chẳng có lịch trình gì nên Kỷ Vô Hoan mới có thể thoát thân, về nhà nghỉ ngơi.
Nhà cậu ở thành phố S nằm trong một tiểu khu xa hoa, thời điểm Kỷ Vô Hoan bước từ thang máy ra thì nghe được một thanh âm trầm thấp quen thuộc.
“Kỷ ngu ngốc”.
Một người đàn ông cao lớn đi ra từ trong hành lang tối đen, mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng, chân mày sắc bén, sống mũi cao ngất cùng bờ môi mỏng nhạt màu, đường cong khuôn mặt cứng cỏi, mắt một mí, hàng mi hơi rũ xuống che đi thần sắc trong ánh mắt, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
Cả mặt Nhiếp Uyên trầm xuống, biểu cảm tối tăm.
Anh vẫn mặc chiếc áo gió đen kia, tay cắm trong túi, trên vạt áo còn dính vết máu, thoạt nhìn như đã vội vàng đến đây.
Lúc Kỷ Vô Hoan xoay người đã phản ứng đánh ra một quyền, sau đó mới ra vẻ kinh ngạc: “Oa, Viên Viên, sao cậu biết tôi ở đây!”
Thấy Kỷ Vô Hoan còn nhảy nhót lung tung được thế này, sắc mặt Nhiếp Uyên hơi thả lỏng nhưng mày vẫn nhíu chặt, ngữ khí lạnh như băng: “Mặt sẹo đâu? Hắn ta cướp đạo cụ của cậu?”
“Sao vậy được, Viên Viên cậu khinh thường tôi quá nha?” Kỷ Vô Hoan đáp rồi lấy khối Rubik trong túi ra cho anh nhìn: “Hắn chẳng những không cướp được gì mà còn bị tôi thuận tay lấy mất Rubik”.
Vẻ mặt Nhiếp Uyên hơi quái lạ: “Cậu lấy khối Rubik của hắn ta?”
Kỷ Vô Hoan: “Không được hả?” Nói đến đây, thanh niên khoanh tay, tựa lên tường, khóe miệng gợi lên một nụ cười quyến rũ: “Viên Viên, cậu không cảm thấy mình nên giải thích gì với tôi à?”
“Muốn biết?”
Kỷ Vô Hoan gật đầu.
Nhiếp Uyên bị đôi mắt mị hoặc kia khóa chặt, cả người bỗng thấy gượng gạo vô cùng, anh quay mặt đi: “Cậu theo tôi”.
“Đi đâu?”
Nhiếp Uyên không đáp, nắm lấy cổ tay Kỷ Vô Hoan, đơn giản thô bạo, chuẩn bị đóng gói cậu bưng đi.
Kỷ Vô Hoan giãy giụa: “Chờ tôi tắm cái đã! Gần ba ngày rồi tôi chưa được tắm đấy!”
Cho dù ở hiện thực chỉ mới qua vài giờ, nhưng tâm lí lại thấy bẩn, đã chạm qua rất nhiều thi thể rồi, Kỷ Vô Hoan nhớ lại liền chịu không nổi!
Nhiếp Uyên: “Nhiều chuyện”.
“Tôi còn phải cho chó ăn!”
“Kêu trợ lý cho nó ăn”.
“Viên Viên!” Kỷ Vô Hoan muốn dỗi tới nơi, miệng chu lên: “Cẩn thận tôi hét lên đó”.
Nhiếp Uyên cười lạnh: “Cậu cứ hét đi”.
Kỷ Vô Hoan thật sự gân cổ gào lên: “Bắt cóc! Quấy rối tình dục! Ở đây có người mưu đồ quấy rối tôi…”
Con mẹ nó quấy rối tình dục!
Kỷ Vô Hoan không biết xấu hổ nhưng Nhiếp Uyên còn muốn giữ liêm sỉ! Anh nhanh chóng che miệng cậu lại, nghiến răng nói: “Mười phút”.
Kỷ Vô Hoan lập tức cười hì hì.
Cậu xoay người mở cửa nhà, một con husky lập tức chạy như bay tới, đuôi vẫy điên cuồng, Kỷ Vô Hoan sờ đầu nó, kêu: “Nhiếp Uyên”.
Nhiếp Uyên theo bản năng đáp: “Ừ?”
“Ăn hết thức ăn cho chó rồi?”
“Gâu gâu!”
Kỷ Vô Hoan: “Ngoan quá nha! Đợi chút, ba khui đồ hộp cho con nha”.
Đúng đó, chó Kỷ Vô Hoan nuôi tên là Nhiếp Uyên!
Nhiếp Uyên bản người thật: “…… Cháu trai”.
Mở đồ hộp cho chó nhà mình xong, Kỷ Vô Hoan còn xoa nựng nó mấy cái, hơn nữa mặc kệ vẻ mặt cạn lời của Nhiếp Uyên mà kêu thêm vài tiếng con trai.
Chờ nựng husky sướng tay rồi Kỷ Vô Hoan mới đi tắm rửa.
Cậu vẫn quen thói tùy ý trong nhà mình, còn đứng trong phòng khách đã chuẩn bị cởi quần áo, sẵn cợt nhả hỏi một câu: “Hì, Viên Viên, tắm chung không?”
“Cút đi”.
Nhiếp Uyên ngồi trên sô pha, vẻ mặt ghét bỏ quay đầu đi, nhưng thực tế khóe mắt lại cứ phiêu trên người Kỷ Vô Hoan.
Thân thể thanh niên không quá cường tráng, nhưng vì nghề nghiệp yêu cầu nên có luyện thành một thân cơ bắp săn chắc vừa đủ, dáng người cân xứng, đường cong từ bả vai đến eo vô cùng mượt mà, tục xưng mặc đồ thì gầy nhưng cởi đồ có thịt.
Có điều nghĩ đến việc Kỷ Vô Hoan đã dùng thân thể này chụp loại ảnh nào đó, Nhiếp Uyên bỗng thấy khó ở, ác liệt trừng cậu: “Cay mắt”.
Trời đất chứng giám, trước đó Kỷ Vô Hoan chỉ chụp hình chân dung lộ cơ bắp cánh tay mà thôi.
Kỷ Vô Hoan đáp trả: “Đây là nhà tôi! Tôi có nude cũng không phạm pháp!” Nói thì nói thế, cậu cũng không thể nào nude trước mặt Nhiếp Uyên.
Kỷ Vô Hoan vào phòng tắm, lúc thoải mái ngâm mình vào dòng nước ấm mới có cảm giác bản thân về lại nhân gian rồi.
Những gì xảy ra mấy ngày qua cứ như một cơn ác mộng, kinh khủng là thế nhưng lại rất thật.
Mãi đến khi làn da trở nên trắng bệch, từng lỗ chân lông đều bốc hơi nóng, Kỷ Vô Hoan mới lưu luyến bước ra khỏi bồn tắm, đứng trước gương, dùng tay lau đi hơi nước trên mặt kính.
Trong gương hiện ra bộ dáng nguyên bản của cậu, đuôi tóc đen lộn xộn xõa trên vành tai no đủ, gương mặt không có chút tì vết nào, đôi con ngươi sáng như sao trời, khóe mắt đuôi mày ngập tràn dụ hoặc, yêu nghiệt nhưng không ẻo lả.
Kỷ Vô Hoan chớp mắt với chính mình trong gương, lập tức cảm giác bản thân được chữa lành!
Mãi đến khi cửa phòng tắm bị gõ vang, Kỷ Vô Hoan mới hoàn hồn từ trạng thái bị chính nhan sắc của mình mê hoặc.
“Kỷ ngu ngốc, cậu chết đuối trong đấy rồi à?”
Kỷ Vô Hoan bĩu môi: “Viên Viên sao cậu ăn nói khó nghe thế?” Cậu duỗi tay lấy quần áo trên giá, chợt phát hiện: “Ôi, quên lấy quần lót rồi”.
“Đồ đần”.
“Viên Viên, lấy quần lót giúp tôi nào!”
“……”
Kỷ Vô Hoan nhây ở nhà hơn cả tiếng mới bắt đầu lên đường.
Nhiếp Uyên đen mặt lái xe, dọc đường không nói câu nào.
Kỷ Vô Hoan hơi mệt, hạ thấp lưng ghế rồi mơ mơ màng màng cuộn tròn trên ghế phụ, mãi đến khi cậu phát hiện xe đang ra khỏi thành phố, khung cảnh bên ngoài là một vùng hoang vu tối đen mới thấy hoảng.
“Viên Viên à, cậu không đem tôi đi bán đâu đúng không?”
Nhiếp Uyên ghét bỏ nhìn cậu: “Chỉ với chút thịt trên người cậu, bán được bao nhiêu tiền?”
Xe chạy băng băng trên đường cao tốc mấy chục phút, cuối cùng rẽ vào một khu biệt thự.
Lúc xuống xe, Kỷ Vô Hoan nghiêm túc đeo đủ bộ gồm mũ, kính râm, khẩu trang.
Gánh nặng hình tượng của cậu rất nặng đấy.
Kỷ Vô Hoan theo Nhiếp Uyên vào một căn biệt thự, cửa mở, một người thanh niên trẻ tuổi mặc áo ngủ, bưng ly nước đúng lúc đi ngang qua, thấy Nhiếp Uyên thì có hơi ngạc nhiên.
“Nhiếp ca, sao anh đột nhiên ghé qua đây thế? Lái xe vài tiếng lận.
Không phải hôm nay anh vào thành phố lấy vé buổi diễn tuần sau của Kỷ Vô Hoan hả?” Thanh niên trẻ tuổi trêu ghẹo: “Nghe Hầu Tử bảo anh còn thuận tiện mua hết bánh mì cậu ta thích ở thành phố S rồi?”
Kỷ Vô Hoan nghe vậy thì thiếu chút nữa hộc máu, quả nhiên là thế!
Cậu còn bảo sao giữa trưa vừa có Weibo bảo bánh mì ếch xanh phúc lợi được bán mà đến tan tầm đã mua không được rồi! Qua lại ba tiệm bánh đều hết sạch, đến tiệm thứ tư thì vừa lúc đụng phải ‘hiện trường gây án’ của Nhiếp Uyên, tên khốn này cố ý!
Cứ như cảm giác được lửa giận hừng hực của Kỷ Vô Hoan, khóe miệng Nhiếp Uyên khẽ cong lên, mở tủ giày ném một đôi bọc giày(*) cho cậu.
⊳ Chú thích
“Giữa chừng gặp chuyện ngoài ý muốn, không cẩn thận bị kéo vào trò chơi.
Vừa chơi xong, Chương Tuấn Phong, gọi Hầu Tử ra đây”.
“Gì cơ?! Anh đột nhiên bị kéo vào trò chơi? Sao lại thế?” Thanh niên cực kì kinh ngạc, quay đầu, lớn tiếng kêu lên tầng: “Hầu Tử!”, lại hỏi Nhiếp Uyên: “Chắc là Tưởng ca còn đang ngủ, anh muốn em lên kêu ảnh dậy không?”
“Không cần”.
Chờ Nhiếp Uyên tránh sang một bên thì Chương Tuấn Phong mới phát hiện sự tồn tại của Kỷ Vô Hoan, lần đầu thấy Nhiếp Uyên dắt người khác theo nên tò mò hỏi: “Đây là?”
Kỷ Vô Hoan đang nghẹn trong lòng không có chỗ xả, gỡ kính râm, thuận thế ôm lấy cánh tay Nhiếp Uyên, dùng tông giọng ngọt dính, tủi thân vô cùng mà nói: “Viên Viên anh hư lắm nha”.
Chương Tuấn Phong:???
————
Tác giả có lời muốn nói:
Da Da: Anh hư lắm nha!
Viên Viên: Còn có thể hư hơn kìa, có muốn thử một chút không đây?
Chương Tuấn Phong: Hôm nay, nhận thức của tôi với lão đại đã bị đổi mới!
ps: Thấy quả trứng kia hông? Là bé con của Viên Viên và Da Da đó (đùa thôi!)
Jan có lời muốn nói:
Nào, mọi người đến làm quen lại một chút, đây là Nhiếp – fan cuồng thích giả danh anti fan – Uyên, chào hỏi nhau đê =)).