Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Kinh Dị


Chương Tuấn Phong ngạc nhiên cực kì, không khống chế được bản thân nữa, buột miệng thốt ra: “Vãi chưởng!! Nhiếp ca, em còn bảo sao trước giờ chẳng thấy anh quen bạn gái! Hóa ra anh…”
Hóa ra anh cất giấu một tiểu yêu tinh thế này!
Nhiếp Uyên mặt không biến sắc trừng “Tiểu yêu tinh” trong ngực mình rồi xoay người đóng cửa lại.
“Rầm!” một tiếng, khung cửa cũng run run!
Chương Tuấn Phong biết rõ tính tình như thuốc nổ của Nhiếp Uyên, lúc này tuyệt đối không nên chọc anh, ngoan ngoãn câm như hến.
Thanh niên vẫn đeo khẩu trang đứng bên cạnh Nhiếp Uyên vậy mà chẳng sợ chút nào, đôi mắt đào hoa quyến rũ chớp chớp: “Viên Viên à, hung như vậy làm chi~”
Viên Viên?! Chương Tuấn Phong cảm thấy tai mình có vấn đề rồi.
Nhiếp Uyên đẩy thanh niên ra, mặt hoàn toàn đen xì, ngay lúc Chương Tuấn Phong cho rằng cậu ta sắp bị đánh đến nơi thì thấy nắm tay của Nhiếp ca chẳng những không vung ra mà còn mở tủ giày, lấy đôi bọc giày ném cho cậu ta.
Kỷ Vô Hoan hơi vụng về, không cẩn thận làm hỏng bọc giày, Nhiếp Uyên nhân cơ hội khinh bỉ ngay: “Đồ tay tàn”.
Một người đàn ông lùn, hơi gầy từ trên lầu xuống, bất mãn nói: “Chương Tuấn Phong em kêu anh làm gì? Mẹ nó anh mày vừa ngủ được tí thôi đấy!” Nhìn thấy Nhiếp Uyên thì hắn ta hơi sửng sốt: “Ấy đại ca, sao anh lại đến đây?”
Kỷ Vô Hoan cũng rất ngạc nhiên: “Hầu Tử?!”
“Anh là?” Tên lùn thấy giọng nói này cực kì quen thuộc, nhưng trong chốc lát lại không nhớ ra đây là ai.
Kỷ Vô hoan gỡ khẩu trang xuống, cười với hắn ta: “Là tôi”.
“Kỷ Vô Hoan?!” Cằm Tập Tần muốn rớt xuống đất đến nơi.
Thật ra Kỷ Vô Hoan cũng rất kinh ngạc, cậu thật sự không ngờ Hầu Tử trong miệng bọn họ lại là Tập Tần.
Bạn cùng trường tiểu học và trung học của cậu.
Nhiếp Uyên lớn hơn Kỷ Vô Hoan ba tuổi, vì anh đi học trễ, về sau bị xử phạt lưu ban một năm vì đi đánh nhau với bọn lưu manh cấp ba, vì vậy năm lớp hai tiểu học thì cả hai đã trở thành bạn học cùng lớp.
Mà Nhiếp Uyên còn một tên anh em cùng chung cảnh ngộ.
Chính là Tập Tần cũng lưu ban vì đủ loại nguyên nhân đang đứng trước mặt họ đây.

Từ nhỏ Tập Tần đã vừa đen vừa gầy, nhìn vừa yếu đuối vừa mỏng manh, nhưng leo cây thì linh hoạt như trộm, nên mới có cái danh Hầu Tử.
Niên đại thời đó tràn lan phim đại hiệp, Hầu Tử cũng ôm trong lòng một giấc mộng giang hồ, đặc biệt sùng bái Nhiếp Uyên một thân “Võ nghệ cao cường”, đơn phương làm lễ kết bái, nhận người này làm đại ca.
“Đậu! Đại ca anh trói cậu ta tới đây?” Tập Tần ngậm miệng, bồn chồn nhìn quanh quất, nhỏ giọng nói: “Đại ca, anh có muốn em đào hố…” Để chôn thi thể không? “Bây giờ em đi làm mấy cái hộ chiếu giả…” Chuẩn bị đào tẩu nhé?
Khóe miệng Kỷ Vô Hoan giật giật.
Tốt xấu gì cũng biết nhau mười mấy năm, lâu lắm mới gặp lại mà ý nghĩ đầu tiên là đem cậu giết chết rồi chôn thi thể? Thói đời ngày nay làm lòng người ta lạnh lẽo quá đi mà!
Nghĩ đến đây, Kỷ Vô Hoan nhìn Nhiếp Uyên, tủi thân vô cùng, còn bám cả người mình lên, vẻ mặt ai oán kia như cô vợ nhỏ bị vứt bỏ, cậu biết rõ ràng khuôn mặt này của mình có bao nhiêu lực sát thương.
Quả nhiên Nhiếp Uyên phản ứng vô cùng lớn, cơ bắp cả người căng lên như đang cực kì ghét bỏ, vành tai đỏ thấu, anh đột nhiên quay mặt sang chỗ khác, giống vừa bị điện giật mà lui về sau nửa bước.
“Hầu Tử, tên ngốc này cũng vào trò chơi rồi, cậu giải thích cho cậu ta đi.

Tôi tắm rửa đã, chốc nữa quay lại sau”.

Nhiếp Uyên nói nhanh như tên lửa rồi xoay người đi mất.
Bộ dạng kia có thể coi như đang vứt bỏ Kỷ Vô Hoan.
Kỷ Vô Hoan nhìn Nhiếp Uyên bị mình làm ghê tởm đến mức chạy trốn như thế thì khá đắc ý, cái đuôi nhỏ vẫy vẫy~
Quay đầu thì thấy không chỉ Tập Tần đang rơi cằm xuống đất.
Chương Tuấn Phong cũng thấy hãi hùng: “Đệt, anh là Kỷ Vô Hoan trong truyền thuyết kia?!”
Kỷ – minh tinh đang nổi đình đám kiên ảnh đế – Vô Hoan lập tức đeo lên hình tượng của mình, tư thái ưu nhã, cao ngạo gật đầu.
Ba người đi vào phòng khách ngồi xuống, Chương Tuấn Phong vốn dĩ nên đi ngủ sớm, nhưng nỗi niềm muốn hóng chuyện đã thúc đẩy cậu ta ở lại.
Tập Tần không biết nên bắt đầu nói từ đâu nên dứt khoát bảo Kỷ Vô Hoan kể lại mọi việc từ đầu đến đuôi, có chỗ nào không hiểu thì hỏi.
Nhưng Kỷ Vô Hoan vừa bắt đầu nói đã bị Tập Tần cắt ngang.

“Cái gì?! Cậu vào trò chơi lần đầu?” Tập Tần vô cùng kinh ngạc: “Vậy sao cậu gặp đại ca được?! Không khoa học!”
“Vì sao lại không khoa học?”
“Đại ca là người chơi lâu năm, trình độ giữa cậu và đại ca kém nhau ít nhất ba mặt khối Rubik, sao mà gặp nhau được?” Vẻ mặt Tập Tần như vừa thấy quỷ: “Cậu nói rõ ràng xem, cậu vào trò chơi thế nào?”
Kỷ Vô Hoan nhớ lại tình huống lúc đó: “Tôi đi mua bánh mì ếch xanh mắt to, đi mấy tiệm cũng chưa mua được, họ bảo tất cả bánh mì bị một người đàn ông cao to mặc áo gió màu đen mua hết rồi, sau đó đến tiệm thứ tư thì đúng lúc thấy Viên Viên cầm bánh mì ra ngoài…”
Vì vậy Kỷ Vô Hoan hoàn toàn hiểu ra! Tên khốn nạn này cố ý!
Kỷ Vô Hoan giận rồi, cậu bám theo Nhiếp Uyên cả một đoạn đường, thấy anh dừng trước đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư thì quyết định đến gần, tung chân lên muốn đánh lén anh, thế mà vừa đá ra đã mất ý thức, tỉnh lại lần nữa thì thấy mình ở trong trò chơi, sau đó gặp Nhiếp Uyên.
Tập Tần cùng Chương Tuấn Phong đồng thời câm nín, hai mắt đầy nỗi khiếp sợ, họ liếc nhau, ngữ khí nghi ngờ: “Chẳng lẽ thật sự chỉ vì nguyên nhân này?”
“Trên thế giới còn có chuyện trùng hợp vậy ư!”
Kỷ Vô Hoan khó hiểu: “Là sao?”
Tập Tần giải thích: “Cậu có biết trò chơi Rubik có thể tổ đội không?”
“Ừ, có thể thấy được”.
Hiển nhiên, mặt sẹo, Tống Thiến và Lý Tề đã quen nhau từ trước, sau đó cùng vào trò chơi.
“Phương pháp tổ đội trong trò chơi có hai loại, thứ nhất là trước khi tiến vào trò chơi, người chơi chỉ cần cùng ở trong phạm vi có thể tiếp xúc thân thể là được.

Lúc ấy cậu đạp đại ca một cước từ đằng sau, đồng thời trong nháy mắt đó bị kéo vào trò chơi, nên hệ thống nhận định hai người tổ đội”.
Kỷ Vô Hoan bừng tỉnh: “Thì ra là thế”.
Vẻ mặt Chương Tuấn Phong cũng vô cùng khó tả: “Trời ạ, lần đầu tiên em nghe thấy chuyện như vầy, xác suất xảy ra sự việc chắc là không đến 1%”.
Đầu tiên, tử vong ngoài ý muốn là một việc không thể nào biết trước, ai cũng không thể chắc chắn mình sẽ chết khi nào, tiếp theo, không phải ai sau khi tử vong cũng bị kéo vào trò chơi, càng sẽ không vừa khéo đến mức sẽ có tiếp xúc tứ chi với người chơi khác ngay khoảnh khắc ấy.
Nói về vấn đề thời gian, phải chính xác vô cùng, không được thừa không thể thiếu.

“Xác suất này quá thấp”.

Tập Tần tấm tắc cảm thán: “Hơn nữa, cũng không biết nên nói vận may của cậu tốt hay xấu nữa, lần đầu tiên vào trò chơi đã đụng phải đại ca”.
“Sao thế?” Kỷ Vô Hoan nhớ đến đối thoại vừa nãy của bọn họ, đoán được đôi chút: “Vì anh ấy là người chơi lâu năm?”
“Đúng, Trò chơi Rubik sẽ tự điều chỉnh dựa trên thực lực của người chơi, lần này nhiều người chơi mới như vậy, vốn dĩ màn chơi sẽ không khó đến thế, nhưng vì có đại ca nên độ khó đã tăng ít nhất gấp ba lần”.
Thực ra lúc tỉnh lại, Nhiếp Uyên cũng muốn ngơ luôn.
Ngay từ đầu anh cũng không biết mình không dưng bị kéo vào trò chơi nên mới chọn che giấu thực lực, hành động theo hoàn cảnh.
Khi biết mình đang trong trò chơi Rubik, anh ngược lại thở phào.
“Quả nhiên, khó trách anh ấy không hoảng hốt chút nào”.

Thật ra Kỷ Vô Hoan đã sớm hoài nghi.
Từ khi tỉnh lại, Nhiếp Uyên biểu hiện vô cùng bình tĩnh, lúc đối mặt quỷ quái càng ung dung thản nhiên, giống như anh đã quen lắm rồi.
“Từ khi nào Viên Viên… trở thành người chơi?”
Biểu cảm Tập Tần hơi biến đổi: “Bốn năm trước”.
Kỷ Vô Hoan tính toán trong lòng, bốn năm trước cậu vừa đến thành phố S, ký hợp đồng với công ty giải trí Hoàn Mỹ, vừa debut với danh nghĩa diễn viên.
Thật ra từ khi tốt nghiệp Trung học phổ thông, hai người bọn họ đã không liên hệ gì hơn một năm rồi.
Lúc ấy Kỷ Vô Hoan vừa tiến vào giới giải trí, bận bịu huấn luyện, không rỗi thời gian liên lạc gì với bạn bè, sau này mới nghe tin, thi đại học xong là bố mẹ Nhiếp Uyên đã đón anh đi ngay.
Bố mẹ Nhiếp làm ăn buôn bán ở nước ngoài, Kỷ Vô Hoan đoán anh hẳn sẽ đi theo bọn họ xuất ngoại du học.
Nhớ lại thì, bọn họ từ năm sáu tuổi đã kết thù, đấu đá nhau mãi đến thành niên, lần chia xa này về mặt ý nghĩa có thể coi như từ biệt đôi đường, mỗi bên vui vẻ, buông tha nhau.
Kỷ Vô Hoan tưởng rằng từ nay về sau sẽ chẳng còn liên hệ gì nữa.
Ai mà ngờ một năm sau, bộ phim cổ trang đầu tiên cậu đóng vai chính vừa chiếu, vất vả lắm mới có chút danh tiếng, thời điểm sự nghiệp đang phát triển không ngừng thì một tên anti-fan sức chiến đấu mạnh mẽ từ đâu xuất hiện, đuổi theo sau cậu mỗi ngày, nhiệt tình cắn! Qua hơn nửa năm cậu mới biết, tên chó đó vậy mà là Nhiếp Uyên!
Sau đó, bọn họ bắt đầu trận đại chiến thương tổn nhau trên mạng.
Trừ những khi ngẫu nhiên gặp nhau thì lần này gặp gỡ trong trò chơi xem như lần đầu họ chính thức gặp mặt sau 5 năm trời.

“Mấy năm trước nhà đại ca xảy ra chút chuyện…” Tập Tần thở dài, biểu tình muốn nói lại thôi: “Kỷ Vô Hoan, cậu có cảm thấy đại ca đã thay đổi rất nhiều không? Trước khi tuy tính tình nóng nảy nhưng không lạnh băng như bây giờ”.
Nhiếp Uyên trước kia chẳng những nóng nảy và còn vô cùng kiêu ngạo, anh chẳng cần phải chủ động đi gây chuyện mà đã có thể khiến cả đám người gai mắt với anh nhưng lại không có cách nào làm gì được anh.
Vì từ khi sinh ra, trong từ điển của Nhiếp Uyên chưa từng có hai chữ sợ hãi.
Dùng lời của Hầu Tử thì, hắn ta thấy Nhiếp Uyên là một đại hiệp.
Khoái ý ân cừu, tùy ý phóng túng, đường hoàng nhưng cá tính.(*)
⊳ Chú thích
Đương nhiên trong mắt đa số người, Nhiếp Uyên là một tên ma vương thời loạn thế mới đúng.
Mà hiện giờ, anh giống như một cục đá, vừa cứng rắn vừa lạnh lẽo, đôi với phần lớn sự việc xung quanh luôn giữ thái độ không quan tâm, trừ khi có ai đó chủ động trêu chọc đến anh, nếu không anh sẽ luôn mặc kệ không thèm hỏi han.
Ngày thường luôn một thân một mình, có nhận điện thoại hay không, có đáp lời hay không tùy vào tâm trạng, cơ bản sẽ không chủ động liên hệ với bất cứ ai nếu không có việc gì.
Một khi Nhiếp Uyên biến mất, phương pháp Hầu Tử dùng để xác nhận anh có còn sống hay không là: chạy lên weibo xem hôm đó anh có cấu véo Kỷ Vô Hoan chưa, nếu ngày đó chưa cấu véo thì bọn họ sẽ hãi hùng lo lắng có khi nào anh đã tiêu đời rồi không!
Anh không có tổ chức cũng không có đồng đội.
Suốt bốn năm từ lúc bắt đầu tiến vào trò chơi Rubik, chưa bao giờ tổ đội với ai.
“Vậy à?” Kỷ Vô Hoan không kịp để đại não xử lý thông tin, buột miệng thốt ra: “Nhưng tôi thấy Viên Viên trở nên đáng yêu hơn ý, dễ ghẹo hơn, bị tôi bứt lông trên đầu mà còn không có đánh tôi kìa”.
Tập Tần, Chương Tuấn Phong: “……”
Họ quen biết cùng một Nhiếp Uyên à? Sao mà nói tiếp cái đề tài này được đây?
Kỷ Vô Hoan vừa định hỏi tiếp trong nhà Nhiếp Uyên đã xảy ra chuyện gì thì nghe tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang.
“Mấy giờ rồi, mấy cậu còn không ngủ à?” Sau đó một người đàn ông vóc dáng đào hoa phong nhã bước xuống từ lầu hai, mặc đồ ngủ màu xám, đeo mắt kính gọng vàng mỏng, lúc thấy Kỷ Vô Hoan thì hơi sửng sốt, sau đó vỗ đùi kích động nói: “Oa! Là cậu!”
Kỷ ảnh đế rất vừa lòng đối với mức độ nổi tiếng của bản thân!
Nhưng câu tiếp theo của hắn ta lại là: “Tôi biết cậu! Nhiếp Uyên thường mắng cậu, còn dán poster của cậu lên cửa làm bia để luyện phi tiêu!”
Kỷ Vô Hoan bĩu môi, cậu muốn thu hồi câu nói kia.
Viên Viên không có đáng yêu xíu nào hết!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận