Màn 1: Biệt thự quỷ sơ sinh- Chương 5
Edit by: JaniceD – overfloral
- -------
Nhét cả cái đầu vào tay Nhiếp Uyên xong, Kỷ Vô Hoan không hề do dự xoay người chuồn mất.
Cậu cẩn thận nhích dần ra khỏi phạm vi tầm mắt của người nữ chủ nhân, sau đó tăng tốc lách vòng qua sô pha, trốn biệt.
Hành động bán đồng đội phải nói là lưu loát liền mạch một cách vô cùng bài bản.
Trông Nhiếp Uyên bây giờ, không chút đề phòng bị nhét một cái đầu người, vẻ mặt bình tĩnh nhưng khóe miệng có chút run rẩy cùng cánh tay nổi đầy gân xanh đều rõ ràng biểu thị anh bây giờ rất muốn đấm chết ai đó.
Anh bưng cái đầu nhìn người phụ nữ kì dị kia mà cứ như đang cầm bom hẹn giờ, vứt cũng không được mà chạy cũng không xong.
Thấy người phụ nữ giữ nguyên hai tay bước tới gần, anh mím chặt môi, mọi người xung quanh cũng không dám thở mạnh.
Khi nữ chủ nhân chỉ cách Nhiếp Uyên 1 mét, một đám tã lót đột nhiên bay tới, anh lập tức giơ tay chụp được.
Nhiếp Uyên không cúi đầu mà vẫn nhìn chằm chằm người phụ nữ, nhanh chóng nhét cái đầu trẻ con về tã lót, tiện tay quấn đại vài vòng rồi nói với cô ta: “Con của cô đây, nó vẫn bình an”.
Ngữ khí cực kì điềm tĩnh.
Thậm chí khi cô ta bỗng tăng tốc độ bước đến thì mặt anh vẫn chẳng có biểu tình gì.
Khi nữ chủ nhân chỉ cách Nhiếp Uyên một cái sô pha, anh hiển nhiên không muốn cô ta đến gần hơn nên chủ động đưa đống tã lót trong ngực ra.
Ngón tay vốn cứng đờ của người phụ nữ ngay lập tức mềm mại khi chạm được vào lớp tã lót, không nói không rằng mà nhận lấy rồi ôm vào lòng.
Nữ chủ nhân trở về bộ dáng người mẹ hiền từ, cứ như người đàn bà đanh đá đáng sợ muốn bóp chết người vừa rồi không phải là cô ta, dịu dàng nhìn đứa bé trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Bé ngoan, mẹ ở đây, đừng sợ đừng sợ….”.
Cô ta vừa nói vừa ôm tã lót, bước hai ba bước rồi dừng lại, quay đầu hỏi bọn họ: “Mọi người không tính ăn cơm à?”
Không ai đáp lời.
“Cũng được, nhưng mời mọi người trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút, sau 9 giờ không được đi lung tung” Nói đến đây cô ta bỗng nở một nụ cười ghê rợn: “Vì Đỗ Toa thích yên tĩnh, sạch sẽ”
Cũng như lúc xuất hiện, bóng dáng cô ta rất nhanh đã biến mất ở hành lang.
Người phụ nữ vừa đi, tây trang đen suýt bị cô ta bóp chết liền tê liệt ngã trên sô pha, tay chân nhũn như bùn, há miệng hổn hển thở gấp, hoảng sợ mà hô: “Cô ta là quái vật!”
Không mượn ông ta nói thì ai cũng nhìn ra.
Phụ nữ bình thường sao sức lực lại khỏe thế được, bóp cổ một người trưởng thành cao lớn mà cứ như đang xách con gà, hơn nữa đứa bé búp bê cô ta ôm trong lòng là chuyện gì nữa?
Vấn đề lại quay trở về.
“Tôi đã nói với mọi người, đây không phải trò chơi khăm gì cả…”, mặt sẹo vừa nói vừa liếc nhìn từng người, hắn tự hỏi, đống tã lót vừa nãy là ai ném?
Lực chú ý của mọi người vừa nãy đều tập trung vào Nhiếp Uyên và nữ chủ nhân, thật sự không biết người nhặt đống tã lót rồi ném tới là ai.
Người nào lại nhanh trí được đến thế?
Ánh mắt hắn trước tiên dừng lại ở Nhiếp Uyên, ai cũng không thể bỏ qua người đàn ông cao to thoạt nhìn hơi hung dữ này, vừa nãy trực tiếp đối diện người phụ nữ kia mà giọng không vỡ tay không run.
Khi đối mắt với anh ta, đôi đồng tử đen thuần tối tăm như một lưỡi dao sắc bén, thẳng tắp chém đến, vậy mà làm mặt sẹo không tự chủ trốn tránh, khi lần nữa nhìn lại thì người đàn ông mặc áo gió đen ấy đã quay mặt đi.
Nhìn theo ánh mắt anh ta thì mặt sẹo thấy được thanh niên mặt trẻ măng đã khóc thành một con chó nhỏ, đang rúc vào sau sô pha liên tục lau nước mắt.
Mặt sẹo cạn khô lời.
Nói thật thì muốn bỏ qua cậu ta cũng khó, vì ở đây trừ bỏ phái nữ thì chỉ có cậu ta là người khóc tới mức như đã nát cả tim gan phèo phổi!
Người phụ nữ vừa bị dọa ngất mới nãy không biết làm sao mà tỉnh được, hai chân run rẩy đi đến bên người mặt sẹo, rụt rè lôi kéo người nữ tóc ngắn đứng cạnh, sợ hãi hỏi: “Chị à, đây đều là thật ư? Xin các người đừng làm tôi sợ, tim tôi không khỏe, chịu không nổi.”
Tóc ngắn lạnh nhạt đẩy tay cô ra, mất kiên nhẫn đáp: “Đúng, không phải đùa giỡn cũng không phải trò chơi khăm của show nào đó, nếu chết ở trong trò chơi này thì vĩnh viễn không về được nữa, đã hiểu chưa?”
So sánh với người này thì mặt sẹo bình thản hơn nhiều: “Thật ra cô cũng không cần quá sợ hãi, hoàn thành được nhiệm vụ của hệ thống thì có thể bình an ra ngoài”
Nhiệm vụ hệ thống?
Kỷ Vô Hoan bắt được từ ngữ mấu chốt này, nhanh chóng hỏi: “Làm sao….” để hoàn thành nhiệm vụ?
Cậu rất muốn nói chuyện bình thường, thật mà! Nhưng cổ họng cứ bị nghẹn, nói chữ nào cũng mang theo âm nức nở.
Người phụ nữ tóc ngắn đảo mắt nhìn một cái, tràn đầy giễu cợt: “Này tôi bảo, cậu nín khóc đi không được à, làm như thủy tinh dễ vỡ hay gì, đến tôi còn chưa khóc đây, cậu có thấy mình tởm lắm không-“, cô ta đang nói thì im bặt, vì có một đôi mắt không thể nào lờ đi đang lạnh căm mà liếc cô.
Thấy cô ta chịu câm miệng, Nhiếp Uyên cúi đầu nhìn gương mặt nghẹn khuất vô cùng của Kỷ Vô Hoan, không nhịn được mà thấp giọng bật cười, nhìn thấy đôi mắt đào hoa kia trừng mình thì trong lòng càng sảng khoái.
“Chúng ta cần làm gì để rời khỏi nơi này?”, một người trẻ tuổi tên Lý Tề, tay dâng điếu thuốc lá cho mặt sẹo thoạt nhìn ôn hòa hơn: “Vị đại ca này, có vẻ anh biết rất nhiều, có thể nói cho chúng tôi thêm một chút không?”
Mặt sẹo xua tay không nhận thuốc lá: “Chờ hệ thống phát nhiệm vụ”.
Vừa nói xong thì giọng nữ êm tai kia đã vang lên.
[Đinh~ Kích hoạt nhiệm vụ chính: Nữ chủ nhân Văn Trân đánh mất con mình, vì quá mức đau lòng nên đã làm rất nhiều búp bê trẻ con để tưởng niệm đứa bé, người mẹ này thật sự quá đáng thương!]
“……”
Tuy rằng giọng nữ này nghe rất êm tai, nhưng lại dùng ngữ khí điện tử lạnh băng không chút dao động để cảm thán mang đến cảm giác quỷ dị lạ kì.
[Mời các người chơi tìm ra đứa con mất tích của nữ chủ nhân, điều tra sự thật về vụ việc, tìm ra manh mối rời đi trong vòng 3 ngày.
Nhắc nhở 1: Đứa trẻ chỉ ở trong phòng, nằm trong phạm vi tất cả người chơi đều có thể nhìn thấy.
Nhắc nhở 2: Thời gian dùng bữa mỗi ngày, mỗi phòng có thể hỏi NPC một vấn đề.
Nhắc nhở 3: Thời gian nữ chủ nhân dùng bữa trưa là 11 giờ đến 1 giờ, bữa tối là 5 giờ đến 7 giờ, từ 9 giờ tối đến 7 giờ sáng là thời gian nghỉ ngơi.
Cảnh cáo: Thứ nhất, mời người chơi tôn trọng thời gian làm việc và nghỉ ngơi của nữ chủ nhân.
Thứ hai, mời người chơi đưa ra vấn đề thật cẩn thận, nếu làm NPC kích động, tự chịu hậu quả.
Miêu tả phần thưởng: Trừ khen thưởng cơ bản, người chơi qua màn đầu tiên sẽ đạt được một phần thưởng ngẫu nhiên, có tỉ lệ đạt được đạo cụ hiếm].
Tìm…..
Tìm đứa bé?
Kỷ Vô Hoan sửng sốt, cậu vốn nghĩ trò chơi biến thái thế này thì nhiệm vụ cũng tầm chém cương thi đánh lệ quỷ gì đó, vậy mà chỉ là tìm một đứa trẻ?
“Đơn giản thế thôi?” Người nữ tóc ngắn đứng cạnh mặt sẹo cảm thán, có chút bất ngờ: “Vì là phó bản cấp thấp nên mới đơn giản vậy à?”
Biệt thự này tuy lớn thật đấy, nhưng nếu muốn tìm một đứa trẻ thôi thì có gì khó khăn lắm đâu?
Mặt sẹo cũng có chút kinh hỉ, nhưng lập tức cố đè xuống: “Phó bản lần này tổng hết có 14 người, e rằng sẽ không quá dễ.”
“Cũng không biết đứa bé này đã mất tích bao lâu”, người nữ tóc ngắn trầm ngâm một chốc: “Đứa bé còn nhỏ vậy mà mất tích trong phòng…” chỉ sợ phần lớn khả năng thi thể cũng đã lạnh.
Nhưng nếu được hỏi nữ chủ nhân vài vấn đề thì có thể sẽ trực tiếp đạt được rất nhiều manh mối.
Tiếc thật, bọn họ hình như đã bỏ qua một lần dùng bữa, vừa nãy không ai dám cùng đi với nữ chủ nhân.
Lúc này có người thắc mắc: “Giọng nói vừa rồi là của ai?”
Mặt sẹo giải thích: “Là hệ thống của Rubik, mọi người có thể hiểu như hệ thống game online, không khác lắm, nó sẽ tuyên bố nhiệm vụ, nhắc nhở người chơi”
“Vì sao lại có tên Trò chơi Rubik?”
“Này à….
mấy người qua màn đi rồi biết”, người nữ tóc ngắn vốn luôn thờ ơ lại cười cười, có điều nụ cười này mang theo sự lạnh lẽo: “Đó là nếu mấy người còn có thể qua màn….”
Mặt sẹo cắt ngang: “Thôi được rồi, hiện tại có nói nhiều nữa cũng vô dụng, mọi người đều đã nghe rõ nhiệm vụ, bắt đầu tìm ngay đi, phó bản này là màn chơi đoàn đội, tìm thấy sớm thì rời đi sớm”
Hắn nhìn đồng hồ: “Vừa rồi cô ta cũng nói, mỗi người vào lúc 9 giờ phải về phòng của mình, tức là còn 3 tiếng, tôi đề nghị mọi người chia thành nhóm ba hay bốn người, phân công nhau mà tìm, 8 giờ 30 tập trung về đây, nếu có manh mối thì cùng chia sẻ”
Ai cũng biết trong phim kinh dị, người bị lạc một mình sẽ chết nhanh nhất.
Thế nên không ai phản đối.
Mặt sẹo và người phụ nữ tóc ngắn nói với nhau vài câu, tính lên lầu.
“Chờ đã!” Lý Liên gọi bọn họ: “Quái vật kia có thể vẫn còn ở trên đó!”
Mặt sẹo đánh giá cô bé một chút, nói: “Đây không phải phó bản trốn thoát đuổi giết, quái vật phó bản này sẽ không vô cớ giết người, vừa nãy là vì người đàn ông kia không hoàn thành nhiệm vụ, thế nên nếu không phạm quy thì sẽ không chết”
Cũng đúng, không thì quái vật kia có thể lao xuống trực tiếp xử gọn cả đám.
Nói thì nói thế, nhưng hai người vẫn lấy ra một con dao nhỏ phòng thân, lúc đi ngang đống thịt vụn kia, bọn họ vô cùng điềm tĩnh.
Những người còn lại thoáng nhìn nhau, sau đó không biết ai là người chủ động chào hỏi, dẫn đến tất cả đều sôi nổi ghép nhóm, có chút hỗn loạn.
Lâm Cương vốn muốn thử xem có ghép nhóm với mặt sẹo được không, kết quả nhìn thái độ lạnh băng của người nữ tóc ngắn kia thì cũng hiểu cơ hội có vẻ nhỏ, vì vậy ánh mắt quay về Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên.
Tuy đều là phái nam, nhưng hai người này so ra thì bình tĩnh vô cùng, thanh niên mặt non hay khóc đấy nhưng ít ra cậu ta cũng không làm mình làm mẩy.
“Này người anh em, tôi và các cậu một nhóm ha?”, Lâm Cương hơi tự tin là bọn họ sẽ không từ chối, dù gì hắn cũng tính là người chơi cũ.
Thế.
Nhưng.
Kỷ Vô Hoan: “Anh nhầm nhọt gì rồi, tôi không quen cậu ta”.
Anh giai ngầu lòi kia càng lười để ý, hai tay đút túi quần, xoay người, đi về phía cầu thang.
Lâm Cương: “……”
Ơ này? Cuối cùng quan hệ của hai người là gì vậy hả!?
————
Tác giả có lời muốn nói:
Đương nhiên là quan hệ oan gia trong sáng!
Jan có lời muốn nói:
Kỷ Vô Hoan nhét cái đầu vào lòng Nhiếp Uyên: Viên Viên, cho cậu một đứa bé nè!
Nhiếp Uyên: Có lòng thế thì tốt, sau này chúng ta cùng cố gắng, cậu muốn sinh bé trai hay bé gái?.