Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

"Cho nên nói, Tước thiếu là hy vọng tôi có thể thiết kế một phần quà tặng trở về nước cho mẹ của ngài?" Bạch Nhã cười tổng kết hàm nghĩa trong lời của anh.

"Không đơn thuần là như vậy." Thi Ngạo Tước giơ tay lên vỗ tay một cái, nhân viên phục vụ bên cạnh anh lập tức đưa tới một phần hợp đồng, "Tôi còn nghe nói gần đây nhãn hiệu Xiro này tiêu thụ không quá tốt, tình huống cụ thể chắc hẳn Bạch tiểu thư đừng ép một người ngoài nghề như tôi phải nói nhiều, cho nên tôi nghĩ thu mua nhãn hiệu này của các người, điều kiện cụ thể đều ở trên hợp đồng, Bạch tiểu thư có thể suy tính một chút."

Bạch Nhã khẽ nhíu mày, đã sớm nghe nói Thi Ngạo Tước - con trai của khách quen cũ Thi phu nhân là thương nhân mạnh mẽ vang dội, từ trước đến nay nói chuyện đều không lằng nhằng, không ngờ hôm nạy được gặp thật đúng là làm cô có chút mở rộng tầm mắt.

Cô biết ngay anh chủ động hẹn cô không thể nào chỉ là vì thiết kế riêng một món đồ trang sức đơn giản như vậy, bởi vì nếu là như vậy, anh đại khái có thể trực tiếp tìm người đi công ty của cô lập hóa đơn, không cần phải tốn công tự mình mời cô đến tiệm cà phê sang quý quán này uống trà chiều.

Lúc đi ra khỏi quán cà phê, nét mặt Bạch Nhã còn có chút thẫn thờ.


Bởi vì căng thẳng nên lòng bàn tay vẫn ra mồ hôi lạnh như cũ, nhưng mạch đập không khống chế nổi đã dần dần khôi phục bình tĩnh trước đó.

Cùng một người đàn ông có thể được xưng tụng là "Truyền kỳ" mặt đối mặt nói chuyện với nhau như vậy, ngay cả trong không khí trầm mặc cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy ngạt thở.

Thế lực nhà họ Thi không thể khinh thường, cô cũng nghe thấy không ít về chuyện của Thi Ngạo Tước.

Gần đây công ty các cô xảy ra vấn đề kinh tế, kinh doanh quả thật không tốt, thời gian rất lâu đều là dựa vào một mình sức mua sắm đồ trang sức hàng tháng cố định của nhà họ Thi để sinh tồn, cô cũng biết cuối cùng nhãn hiệu của mình rất có thể sẽ bị người khác thu mua.

Nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Thi Ngạo Tước đáp ứng cho cô một tuần lễ để suy nghĩ, chỉ có điều trong một tuần này cũng phải thiết kế đồ trang sức cô đã đáp ứng.

Trong tay Bạch Nhã cầm lấy phần hợp đồng cảm giác có chút nóng hổi, đứng một mình yên lặng thật lâu dưới bóng cây.

Buổi tối, nhà họ Thi.

Tô Cửu Y tiện tay phủ khăn mặt lên trên đầu vai mình, cầm lấy mấy tấm hình Thi Ngạo Tước đặt ở trên bàn, đúng lúc là mấy bản thiết kế mới đưa ra thị trường trong năm nay của Xiro.


"Đúng thật là rất có ý nghĩa." Cô lần lượt lật xem từng cái, sau đó nói.

Thi Ngạo Tước giương môi khẽ cười, ngay sau đó vén tay áo sơ mi của mình lên, rồi bưng ly nước ở góc bàn lên, nhấp một ngụm, "Em xem hiểu hàm nghĩa phía sau những thiết kế này sao?"

Tô Cửu Y ngẩng đầu lên, nhìn xương đòn vai trắng nõn của anh bởi vì động tác uống nước chuyển động lên xuống, gợi cảm đến cực điểm, chính mình cũng không nhịn được nuốt mấy ngụm nước miếng, sững sờ lắc lắc đầu.

"Vậy em còn nói có ý nghĩa?" Thi Ngạo Tước để ly nước xuống nhíu mày nhìn cô.

Tô Cửu Y phục hồi tinh thần, ánh mắt lơ đãng bất định, "Không phải phía sau mỗi thiết kế đều cũng có hàm nghĩa khác biệt ư, hơn nữa anh có thể nhìn hiểu không!"

Thi Ngạo Tước cũng lắc lắc đầu với cô.


"Vậy thì không tốt rồi." Cô đột nhiên có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.

Thi Ngạo Tước đi hai ba bước đến trước mặt cô, nhận bản thiết kế trong tay cô, nói: "Mẹ của tôi có thể xem hiểu."

Tô Cửu Y vui vẻ: "Xem ra anh cũng không phải bởi vì nhà thiết kế nhãn hiệu kia xinh đẹp mới lựa chọn thu mua."

Thi Ngạo Tước bị trêu chọc, mặt lập tức đen mặt: "Quên chuyện bồn cầu lúc lời thật lòng đại mạo hiểm lần trước rồi ư?"

"Tôi sai rồi." Tô Cửu Y vội vàng cầu xin tha thứ, kể từ sau khi leo núi trở về, cô tìm tất cả loại lý do từ chối công việc quét dọn bồn cầu kia, "Việc này cũng không ở trong phạm vi quản lý của tôi, tôi làm như vậy sẽ đoạt công việc của đồng nghiệp tôi, rất không tốt."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận