Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Một màn nhìn thấy vào tối hôm qua đột nhiên xuất hiện ở trước mắt của cô, đối mặt với người đàn ông có được khí tràng như thế, Tô Cửu Y không biết lấy sức lực ở đâu ra, đẩy anh ra.

"Có liên quan gì với anh!"

Cô tựa hồ cũng không biết giây phút này mình có bao nhiêu tức giận, giống như trong tiềm thức muốn để anh cách xa một chút, không chỉ là cô, đến cả Thi Ngạo Tước cũng bởi vì động tác đột nhiên xuất hiện của cô mà vẻ mặt cứng đờ.

Trong nháy mắt, bầu không khí của phòng ăn từ mờ ám lạnh như băng trở thành ngượng ngùng.

Tô Cửu Y cắn chặt môi dưới nhìn Thi Ngạo Tước, tất cả nhớ nhung và không cam lòng trong mấy ngày nay đè nén ở trong trái tim của chính mình, nhưng anh lại dùng vẻ mặt không hiểu nhìn cô, dường như lại thấy được quật cường của cô vào lúc gặp mặt đầu tiên.

Hai người giằng co không nói gì, đến khi Quyền Tâm xuất hiện mới phá vỡ loại yên tĩnh tịch mịch này.

"Sao vậy Tước?" Quyền Tâm bỏ tay tóc vừa mới cột chắc xuống, hơi thở nước hoa gay mũi lan tràn đến cả phòng ăn.

Thi Ngạo Tước thu hồi tầm mắt đặt ở trên mặt Tô Cửu Y, nghiêng mắt về phía Quyền Tâm, Quyền Tâm liền đi tới, thân mật khoác lên cánh tay của anh.


"Vừa gội tóc xong à, sao không sấy một chút." Quyền Tâm ngửa đầu nhìn Thi Ngạo Tước, vươn tay giúp anh sửa sang lại một chút tóc trên trán, Thi Ngạo Tước khẽ nhíu mày hơi có chút không vui, nhưng cũng không có nói gì nhiều.

Tô Cửu Y cảm thấy mình ở trong này rất là dư thừa, cô ngượng ngùng đứng thẳng người, tay lại không cẩn thận đụng đến cái dĩa trên bàn, phát ra tiếng vang cạch, mà lúc này Quyền Tâm giống như mới vừa vặn chú ý tới cô.

"Sao cô còn ở nơi này?" Ngụ ý chính hạ." Lệnh đuổi khách" với là Tô Cửu Y.

Tô Cửu Y cắn chặt cánh môi từ từ trở nên trắng bệch, cô xoay người cầm lấy dĩa trên bàn, nhanh chóng rời đi, trong lúc đó không có liếc mắt nhìn ánh mắt của Thi Ngạo Tước.

Đối với cô mà nói, đôi mắt sâu thẳm của Thi Ngạo Tước dường như là một vùng đầm lầy, chỉ cần rơi vào sẽ khó có thể tự kềm chế.

Cô không biết rốt cuộc mình đã chạy đi như thế nào, trong hốc mắt nóng ẩm bức người sắp không kiềm chế được.

Không biết qua bao lâu, chuông điện thoại di động vang lên, thu suy nghĩ bay xa của cô về lại hiện thực.

Là Dạ Hàn gọi tới.

Lúc này mới nghĩ đến, hôm nay dậy sớm chính là vì ra ngoài với Dạ Hàn.


Trượt nút trả lời trên điện thoại ra, đầu kia ống nghe truyền đến tiếng ồn huyên náo, có thể là Dạ Hàn đã đến chỗ hẹn.

Tô Cửu Y theo bản năng xem đồng hồ, hóa ra mình đã trễ gần nửa tiếng rồi.

"Cô không sao chứ?" Giọng nói Dạ Hàn thông qua ống nghe lạnh như băng truyền tới, mang theo vài phần ân cần.

"A xin lỗi, tôi không sao." Tô Cửu Y vỗ gáy, bước nhanh đi về phía cửa, "Trong nhà có một số việc trì hoãn."

"Vậy còn tiện ra ngoài không? Nếu như chuyện trong nhà rất quan trọng, hôm nào lại hẹn cũng được."

"Không không không, không sao, " Cô vội vàng nói xin lỗi, "Chỉ là vấn đề của chính tôi, bây giờ tôi lập tức đi qua, khiến anh đợi lâu rồi."

Tuy rằng quản gia không có ở đây, nhưng Tô Cửu Y thường hay giao tiếp với những người bảo an vẫn giữ vững cương vị của mình kia, nhìn thấy cô đi nhanh tới, lập tức kéo cửa xe ra, hơn nữa rất cung kính nói: "Tô tiểu thư mời."

Phục vụ tri kỷ như thế, thật khiến Tô Cửu Y có chút được ưu ái mà thất kinh hồn vía.

"Vậy cô cẩn thận một chút, không cần phải gấp gáp." Giọng nói Dạ Hàn truyền tới.

"Ừ tốt, vậy tôi cúp điện thoại trước." Tô Cửu Y vội vã ngồi vào sau ghế lái, tắt điện thoại di động.

Vẫn là hẹn nơi gặp mặt lần trước, lần này cách ăn mặc của Dạ Hàn so sánh với thoải mái lần trước, ngược lại chính thức hơn rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận