Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Thích Cảnh Nhân dùng nĩa ăn ghim một khối bò bít tết, lúc đang muốn bỏ vào trong miệng mới phát hiện bò bít tết là trái tim có hình dạng, mà phần bò bít tết còn trong dĩa đều là hình trái tim, là Tần Thiếu Bạch vừa mới cắt đi.

"Không phải đói rồi sao." Tần Thiếu Bạch giương môi cười khẽ, trong mắt mang theo tràn đầy yêu thương cưng chìu: "Mau ăn."

"Tần Thiếu Bạch, chiêu này là kỹ năng tán gái của anh đi." Thích Cảnh Nhân đưa nĩa ăn tới bên miệng anh, nói: "Anh ăn trước."

"Được." Tần Thiếu Bạch sảng khoái cắn xuống bò bít tết trên nĩa ăn, nhai nhóp nhép vài cái liền nuốt xuống, anh nhìn Thích Cảnh Nhân, khóe môi vẽ ra một nụ cười tà lộ liễu: "Chúng ta đây là lần thứ hai hôn môi rồi."

Thích Cảnh Nhân hiểu ý tứ của anh, trước đó khi cô gọi anh cô phái người tới đón cô về phủ tổng thống, lúc ấy Tần Thiếu Bạch đang hút thuốc lá, cô cầm thuốc từ trên tay anh qua hút một hơi. Tính ra, một người trong lúc biết được có thể sẽ dính đến phải nước miếng của người khác nhưng lại không kiêng dè chạm vào, hẳn nên gọi là hôn môi. Cho nên lần kia, là lần đầu tiên.

Lần thứ hai cũng chính là hiện tại, chỉ là khác với lúc ấy, lần này cô là bị động, Tần Thiếu Bạch là chủ động.


Sau khi Tần Thiếu Bạch ăn bò bít tết, cầm một cái nĩa ăn khác từ bên cạnh, tự tay ghim một khối đưa đến bên miệng Thích Cảnh Nhân. Anh nghiêng nghiêng mặt nhìn cô, ánh mắt tràn đầy nhu tình dường như có thể hòa tan người ta thành nước.

Thích Cảnh Nhân và anh nhìn nhau mấy giây, đột nhiên thả nĩa ăn trong tay ra, thuận tiện lại đoạt lấy nĩa ăn trong tay Tần Thiếu Bạch, ngay tại lúc Tần Thiếu Bạch có chút không hiểu cử động của cô, cô thoáng đứng dậy ôm lấy anh.

Nụ cười trên mặt Tần Thiếu Bạch lui đi một chút, là bởi vì cử động như vậy của cô, đại khái qua năm giây, anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, nắm bả vai của cô nhìn cô, nhìn cô thật lâu: "Thích Cảnh Nhân, em có biết mình đang làm cái gì hay không."

Thích Cảnh Nhân ngẩng đầu nhìn anh, lạnh nhạt hỏi: "Tần Thiếu Bạch, anh có còn muốn ở cùng với em không."

Nghe giống như một câu không liên quan, nhưng thật ra là một đáp lại. Lúc Tần Thiếu Bạch hậu tri hậu giác phát hiện ra, sau khi đã đối mặt với Thích Cảnh Nhân suốt nửa phút đồng hồ thì anh mới phản ứng kịp.

"Em đáp ứng ở cùng với anh rồi ư?" Tay anh nắm chặt bả vai Thích Cảnh Nhân, kích động đến hai tay có chút phát run.


"Chỉ số thông minh của anh cao như vậy, không biết tự mình hiểu à." Thích Cảnh Nhân nói.

Vừa dứt lời, cô liền bị Tần Thiếu Bạch một phát ôm vào trong ngực, anh ôm chặt lấy cô, như là muốn dụi cô vào trong xương cốt, để cô hóa thành cốt nhục của anh, cũng đã không thể tách ra với anh.

Được anh ôm, Thích Cảnh Nhân cười, cũng vào giờ khắc này cô mới phát hiện, đây mới chính là tình yêu cô truy tìm.

"Thích Cảnh Nhân, em là của anh rồi."

Tần Thiếu Bạch nhỏ giọng nói ở bên tai cô, giọng nói của anh có chút khàn khàn, lại dồi dào từ tính, trêu chọc lòng của người ta giống như thường ngày.

"Có phải của anh hay không, còn phải xem biểu hiện của anh." Thích Cảnh Nhân nói: "Anh biểu hiện không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị em đá ra ngoài cuộc."

"Không có khả năng này." Tần Thiếu Bạch càng dùng sức ôm chặt cô, tựa cằm ở trên vai của cô, nói: "Biết thuốc cao bôi trên da chó là cái gì không, chính là một loại sẽ luôn luôn dính chặt em không buông."

Thích Cảnh Nhân giật mình tỉnh ngộ, "À, thì ra anh là thứ đó."

Tần Thiếu Bạch giương môi cười, "Làm đồ của em, không có gì không tốt. Thích Cảnh Nhân em nhớ kỹ, đời này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, em cũng đừng nghĩ lại rời đi tw bên cạnh anh. Từ nay về sau, chỗ có em thì có anh, chỗ có anh thì có tình yêu. Mặc kệ gặp phải bao nhiêu khó khăn, đều có anh ở bên canh em, cho nên em không phải sợ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận