Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Tô Cửu Y biết đạo lý yếu không địch lại mạnh này, hơn nữa cô không có ý định chạy trốn, thật muốn đi cô sẽ không chờ đến hiện tại, vì vậy liền định không ra ngoài nữa.

Sau khi trở lại phòng, cô gọi điện thoại cho Thích Cảnh Nhân, vốn định nói chuyện với cô ấy một chút, kết quả Thích Cảnh Nhân nói cho cô biết hiện đang trên đường về phủ tổng thống, không tiện nói chuyện.

Tô Cửu Y tỏ vẻ hiểu, sau đó liền cúp điện thoại.

Vượt qua cả buổi chiều trong sự nhàm chán, Tô Cửu Y sửa tất cả quần áo trong tủ quần áo lại một lần.


Ván bài của Triệu Thư Nhã cũng đã giải tán, Tô Trấn Hùng là về đến nhà lúc sáu giờ, sau khi vào cửa vẻ mặt vội vàng, xem ra như là gặp phải chuyện gì.

"Sao vậy?"

Tô Trấn Hùng vừa vào cửa, Triệu Thư Nhã liền chú ý tới ông ta có gì đó không đúng, vì vậy vội vàng nghênh đón dò hỏi.

Tô Trấn Hùng có chút bực bội cỡi áo khoác xuống, Triệu Thư Nhã thấy thế lập tức đưa tay nhận, lại hỏi ông ta, "Rốt cuộc là làm sao vậy?"

Tô Trấn Hùng ngồi xuống ở trên ghế sofa, đốt một điếu thuốc hút, ông ta giữ im lặng không lên tiếng, Triệu Thư Nhã cũng chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng ông ta mở miệng: "Nhà họ Tôn phá sản rồi."

"Gì?" Triệu Thư Nhã vẻ mặt không tin nhìn ông ta, "Ông nói nhà họ Tôn phá sản rồi?"


"Ừ." Tô Trấn Hùng nói: "Chuyện phát sinh lúc 11 giờ sáng, đều truyền ra khắp nơi rồi, chỉ là tôi đúng lúc mới biết được."

"Trời ạ! Sao lại như vậy!" Triệu Thư Nhã có chút bất lực ngồi xuống, nói: "Nếu như tiếp tục lui tới với nhà họ Tôn, nhà của chúng ta có thể sẽ bị dính líu vào. Nếu như phủi sạch quan hệ với bọn họ, tương lai bọn họ trở mình thì phải làm sao đây?"

Lời Triệu Thư Nhã nói chính là lo lắng của Tô Trấn Hùng, người mò mẫm lăn lộn ở trên thương trường, không có mấy người là thuận buồm xuôi gió, rất nhiều người đều là hôm nay lỗ lã đến hai bàn tay trắng, ngày mai lại dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.

Mặc dù nhà họ Tôn phá sản, nhưng không thể xác định bọn họ không có một ngày Đông Sơn tái khởi. Cho nên hiện tại Tô Trấn Hùng rất do dự, do dự nếu có cần tiếp tục kết thông gia với nhà họ Tôn không.

"Không nên không nên không nên. Tôi vẫn cảm thấy không cần lui tới với nhà họ Tôn nữa mới tốt. Ông nghĩ đi, nhà họ Tôn phá sản nhất định sẽ thiếu rất nhiều món nợ khổng lồ, nếu để cho Tô Cửu Y gả đi, những người đòi nợ kia sớm muộn gì sẽ đến nhà của chúng ta. Chúng ta tội gì tự tìm phiền toái chứ!"

Bản thân Triệu Thư Nhã rất sợ chết, hơn nữa xem tiền như mạng, đối với bà ta mà nói nhà họ Tôn đã không có giá trị lợi dụng, cho nên bà ta cảm thấy vẫn là sớm cắt đứt quan hệ mới tốt.


Tô Trấn Hùng không phải người nhát gan sợ phiền phứ, nhưng ông ta không thích rước phiền toái lên người, cũng không thích nhúng tay vào chuyện của người khác, cảm thấy Triệu Thư Nhã nói không phải không có đạo lý, suy đi nghĩ lại vẫn là làm ra quyết định.

"Bà gọi điện thoại hỏi một chút tình huống nhà họ Tôn, liền nói cho đối phương biết, nói chúng ta đều biết nhà bọn họ phát sinh chuyện cả rồi, cần giúp gì cứ mở miệng, bây giờ việc khẩn cấp trước mắt là phải tìm biện pháp giải quyết. Về phần chuyện xem mắt trước hết hoãn lại đã, đợi sự tình trôi qua sẽ tính toán tiếp." Tô Trấn Hùng nói.

Triệu Thư Nhã theo ý của Tô Trấn Hùng gọi điện thoại cho nhà họ Tôn, không ngờ nhà họ Tôn vừa nhận được điện thoại liền chửi ầm lên: "Người nhà họ Tô các người thật sự là Tang Môn Tinh! Còn chưa xem mắt, nhà của chúng tôi liền phá sản rồi! Nếu cô ta thật sự gả tới đây, nhà họ Tôn chúng tôi còn không tuyệt tử tuyệt tôn ư! Tút...."

Triệu Thư Nhã còn chưa kịp nói câu nào, đối phương liền trực tiếp cúp điện thoại, bà ta sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng kịp, nhìn về phía Tô Trấn Hùng, "Đây là xảy ra chuyện gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận