Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Thẩm Chanh rất rõ ràng tính tình hai đứa con trai của mình, từ lúc sinh ra liền di truyền gien ba của bọn chúng, vừa hư hỏng lại phúc hắc.

Vì chống cự người đàn ông bá đạo nào đó, bọn chúng thỉnh thoảng sẽ đưa ra phản kích, mà bình thường cách phản kính của bọn chúng chỉ có một chiêu.

Đó chính là: Bôi đen.

"Hai đứa tới đây." Thi Vực ngồi xuống ở trên sofa đối diện Thẩm Chanh, chỉ chỉ chỗ bên cạnh, ý bảo hai tên nhóc kia đi sang ngồi.

Tuy rằng giọng nói của anh nghe rất bình dị, nhưng vẫn mang theo hơi thở nguy hiểm mơ hồ.

Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước yên lặng cúi thấp đầu, sau đó một trước một sau, chậm rì rì đi tới.

Ngồi vào bên cạnh Thi Vực, trong nháy mắt hai tên nhóc kia trở thành con cừu nhỏ ôn nhu ngoan ngoãn, ngoan ngoãn không dám lỗ mãng.

"Thi Thiên Tước." Thi Vực trước gọi tên Thi Thiên Tước, sau đó híp híp mắt, lạnh lùng mở miệng, "Con đến nói một chút, phim hoạt hình hôn môi là cái gì."

Tiểu Thiên Tước ngẩng đầu nhìn anh, chớp mắt to vô tội, "Là Crayon Shinchan...."

Thi Vực ừ một tiếng, "Hôn môi chỉ là cái gì."


Tiểu Thiên Tước: "Crayon Shinchan hôn môi với con chó của bạn ấy...."

Thẩm Chanh: "...."

Trình độ phúc hắc này, quả thật không ai bằng.

"Thi Ngạo Tước."

Thi Vực lại gọi tên Tiểu Ngạo Tước một chút, Tiểu Ngạo Tước liền tự giác đứng lên, sau đó thành thật nói: "Ba nói, nếu tụi con ngoan, tối nay ba sẽ để cho mẹ tùy tiện bắt nạt, cả đêm không ngủ cũng được, bị đè đánh cũng được...."

Thẩm Chanh: "...."

Cô còn nhớ vừa rồi tên nhóc kia nói là như vậy: Mẹ, ba còn nói muốn bắt nạt mẹ cả đêm, không cho mẹ ngủ.... Muốn luôn đè ép mẹ...."

So với nguyên thoại, hoàn toàn không phải là một khái niệm!

Thật không biết con trai như vậy là ai sanh ra, muốn chết.

"Đi ra ngoài phạt đứng." Cô lạnh lùng mở miệng, không có chút tình cảm.

"Đứng ba tiếng." Xưa nay vai trò Thi Vực đều là vai diễn cha nghiêm, cho nên nhiều khi anh càng lòng dạ ác độc hơn Thẩm Chanh.


"Có thể cò kè mặc cả không?" Tiểu Thiên Tước hỏi một câu.

"Con cảm thấy sao?" Thi Vực lạnh giọng hỏi ngược lại anh.

"Con và anh càng lòng dạ ác độc không hôn phụ nữ của ba, không đụng vào phụ nữ của ba, ba giảm cho tụi con chút thời gian đi." Tiểu Thiên Tước cười hắc hắc, lộ ra một loạt hàm răng trắng noãn.

"Con và em trai ba ngày không ôm phụ nữ của ba, không ngủ cùng phụ nữ của ba, ba giảm cho tụi con thêm chút thời gian đi mà." Tiểu Ngạo Tước cũng bồi thêm một câu.

Thẩm Chanh: "...."

Cho nên hiện tại cô thành công cụ đẩy tới đưa đi của ba cha con bọn họ rồi hả?

Thi Vực nghe tiếng giãn lông mày ra, dửng dưng ừ một tiếng, nhìn hai tên nhóc đang vẻ mặt mong đợi nhìn anh, đôi môi mỏng mím nhẹ: "Đồng ý."

Thẩm Chanh thầm muốn hỏi anh, tiết tháo đâu? Nguyên tắc đâu? Đã nói nghiêm khắc mà? Đều bị ăn mất rồi à?

Lại có thể dạy con trai như vậy!

Đúng lúc đó, cửa phòng ngủ bị người gõ vang từ bên ngoài, sau đó truyền đến giọng nói của Thi Khả Nhi: "Chị dâu, đã ngủ chưa?"

Bình thường vào giờ này, Thi Vực ở phòng sách làm việc, Thi Khả Nhi cũng biết thói quen của anh, cho nên nhiều khi cô tìm đến Thẩm Chanh đều là trực tiếp đến gõ cửa phòng ngủ.

Lúc Thẩm Chanh đang muốn đáp lại, Thi Vực đoạt mở miệng trước: "Đang làm việc, đừng quấy rầy chúng ta."

"Lưu manh." Thẩm Chanh không vui liếc anh một cái, sau đó lôi kéo Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước đi mở cửa cho Thi Khả Nhi.

Cửa phòng mở ra, Thi Khả Nhi đứng ở ngưỡng cửa, Thi Mị đang dựa ở trên tườngbên cạnh, bộ dáng lười biếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận