Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

"Trình độ học vấn cao?"

Sau khi hỏi vấn đề, Ngụy Thâm Thâm bắt đầu sầu lo vì chỉ số thông minh của mình.

Nói là được khen là "Mỹ nữ tam cao" ở thời kỳ đại học, nói cách khác khi đó vẫn chưa có tốt nghiệp, chưa có tốt nghiệp thì trình độ học vấn cao ở đâu ra! Đây không phải hỏi nhảm ư?

"Không phải." Thi Khả Nhi ưu nhã uống cà phê, cà phê không đường đắng chát vị thơm rất nồng, nhưng cô lại như là rất thích hương vị như vậy, tinh tế thưởng thức.

"Chiều cao?" Ngụy Thâm Thâm lại hỏi.

"Không đúng."

"Huyết áp cao?" Ngụy Thâm Thâm hỏi lại, tuy rằng đây là một suy đoán logic rất không phù hợp....

"...." Thi Khả Nhi không trả lời, cũng chẳng khác nào nói cho cô biết, không phải.


"Đường máu cao?" Ngụy Thâm Thâm tiếp tục hỏi.

"...."

"Sư phụ, em đoán không được còn có cái gì cao có thể cao hơn độ cao mới, cho nên vẫn là chị nói cho em biết đi." Đoán không ra được, Ngụy Thâm Thâm đành phải lần nữa ném lại vấn đề lên trên người Thi Khả Nhi.

"Nơi này." Thi Khả Nhi cúi đầu nhìn lướt qua trước ngực của mình, dùng ánh mắt nói ra đáp án.

"Ngực cao!" Ngụy Thâm Thâm cũng không tính là quá trì độn, lập tức liền lĩnh ngộ được.

"Ừ, đúng." Thi Khả Nhi trả lời cũng rất dứt khoát, sau đó lại rất thẳng lưng, ánh mắt lúng liếng đưa tình nhìn Ngụy Thâm Thâm, "Như thế nào, em cảm thấy ngực thực sự cao không, lớn không?"

"Hóa ra sư phụ là như vậy...." Bình thường Ngụy Thâm Thâm rất ít khi nhìn thấy Thi Khả Nhi không đứng đắn như vậy ở trong lúc làm việc, nói không bàng hoàng, đó là giả dối.

Thi Khả Nhi ừ một tiếng nói: "Sư phụ da trắng tướng mạo đẹp ngực lớn."

"Là kiêu ngạo của sư phụ." Ngụy Thâm Thâm uốn nắn.


"À." Thi Khả Nhi đáp lại một tiếng nói, "Da trắng tướng mạo đẹp ngực lớn ngạo kiều, chị quả thật chính là nhà giàu trong cuộc sống, chắc hẳn chỉ cần là người nam liền muốn lấy chị về nhà."

"Sư phụ.... chị không nên như vậy...." Ngụy Thâm Thâm nhíu nhíu mày nói: "Cảm giác chị giống như là quỷ nhập vào người, đặc biệt dọa người...."

"À, thật sao?" Thi Khả Nhi đứng dậy đi về phía Ngụy Thâm Thâm, đi đến trước mặt cô, nhấc chân dùng ngón chân ma sát ở trên đùi của cô một chút, sau đó nói: "Ngụy mỹ nữ, hẹn hò không?"

Giọng nói nũng nịu, nghe thế nào cũng thấy quỷ dị, Ngụy Thâm Thâm lập tức không nhịn được rùng mình một cái, sau đó phản xạ có điều kiện ngồi dậy từ trên ghế sofa dời sang bên cạnh.

Thi Khả Nhi thuận tiện ngồi vào bên cạnh cô, dùng vai đụng bả vai Ngụy Thâm Thâm một chút.

Tư thế tiêu hồn tận xương này, dường như ngay cả linh hồn nhỏ bé của phụ nữ đều có thể gợi lên....

"Mẹ ơi." Ngụy Thâm Thâm bị dọa.... Cả người đều có chút không ổn, lắp bắp nói: "Sư phụ, em cam đoan với chị, về sau em tuyệt không lười biếng trong giờ làm việc, tuyệt không xem phim, tuyệt không để chị xem ảnh, tuyệt không làm ra một chút lầm lỗi ở trong lúc làm việc. Chị có thể đừng như vậy nữa được không..."

Thi Khả Nhi ừ một tiếng, cười như không cười hỏi cô, "Vậy em nói, ngực của chị lớn không? Cao không? Ưỡn thẳng không?"

Ngụy Thâm Thâm: "Lớn! Cao!! Thẳng!!! Vừa lớn vừa cao lại thẳng! Quả thật chính là vưu vật nhân gian!"

"Coi như em rất có mắt nhìn." Cuối cùng Thi Khả Nhi nghiêm chỉnh lại, Cô nói xong đứng dậy từ trên ghế sofa, cầm cặp công văn từ trên bàn làm việc ném cho Ngụy Thâm Thâm, "Đi thôi."

Ngụy Thâm Thâm bắt lấy cặp công văn, dùng ánh mắt vừa kinh ngạc lại sùng bái nhìn cô, đây quả thực biến thành nữ thần cao lạnh trong một giây!

Xong rồi xong rồi, cô cảm thấy mình càng ngày càng không có cá tính rồi, thăm sư phụ một chút, sao có thể nói mềm liền mềm, nói kieu ngạo liền kiêu ngạo, nói thanh cao thì thanh cao, rất là gợi cảm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận