Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Nghe điện thoại xong, Thẩm Chanh quay đầu lại ném điện thoại cho Thi Vực, "Trả lại cho anh."

Tay dài vừa nhấc, Thi Vực bắt lấy điện thoại cô ném đến, liếc xéo cô, giống như nghiền ngẫm mở miệng, "Bảo bối, hiện tại em nhúng tay vào chuyện của tôi, là tính toán tiếp nhận tôi, hửm?"

Thẩm Chanh nhẹ quét mắt nhìn anh, lạnh lùng mở miệng: "Cút!"

Dứt lời, cô liền nhìn cũng lười liếc nhìn anh thêm một cái, liền xoay người đi đến ban công, thoải mái ngồi xuống trên sofa.

Ánh mắt Thi Vực rơi vào bóng lưng của cô, con ngươi sâu như hàn đàm kia lấp lánh một chút quyến rũ.

Anh mau chóng xuống giường, thuận tay cầm áo sơ mi qua mặc vào.

Đồng thời đi tới ban công, anh ưu nhã cài nút trên áo lại.

Dưới ánh đèn lờ mờ, hình dáng gương mặt tuấn mỹ đó cực kỳ rõ ràng, dáng người cao to và sung sức, càng thêm gợi cảm hơn người mẫu trên tạp chí.


Thẩm Chanh thừa nhận, cô nhìn cầm thú này nhiều lần.

Sau đó suy nghĩ bắt đầu rối rắm....

Người đàn ông này, có tiền, có quyền, có sắc, là một tổng giám đốc bá đạo điển hình.

Không chỉ biết nói chuyện tình cảm ngọt ngào, còn sẽ đặc biệt cưng chiều người.

Anh nghĩ muốn phụ nữ dạng gì lại không có?

Có thể nói, phụ nữ muốn gả cho anh vượt qua bốn con số, nhưng tại sao phải không quấn lấy cô liền không thể?

"Sao? Có phải là cảm thấy chồng em qúa đẹp trai không?"

Thi Vực ngồi xuống ở bên cạnh cô, giang hai cánh tay tựa vào trên ghế sofa, hai chân xếp chồng, bộ dạng lười biếng lại tùy tính này, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ.

Đó chính là.... hoàn mỹ.

"Lúc anh không nói chuyện là rất đẹp trai." Thẩm Chanh khó khăn lắm khen ngợi anh một lần.

Nhưng hình ảnh hài hòa này, chỉ duy trì mười giây đồng hồ, đã bị cô vô tình đánh vỡ, "Đáng tiếc, mới mở miệng, liền hủy đi tất cả."

Thi Vực cũng không tức giận, lấy từ trong hộp thuốc tinh sảo ra một điếu xi gà đốt lên, hút.

Mùi xì gà nồng đậm, trong nháy mắt tràn ngập trong không khí xung quanh.

Thẩm Chanh luôn nhạy cảm với mùi thuốc lá, cũng càng thêm kháng cự với mùi thơm đặc thù này.

"Khụ!"


Hít một hơi vào trong phổi, cô không nhịn được ho khan một tiếng.

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp bị mùi xì gà này nghẹn đến đỏ bừng, bọ dạng như vậy, nhìn có vẻ đáng yêu lại quyến rũ.

Cô dùng một tay bịt mũi, tay còn lại không ngừng quạt, dường như muốn xua tan mùi thuốc lá gay mũi này.

Trước đây, Thi Vực chỉ cảm thấy Thẩm Chanh, dã, cuồng, cay thậm chí có thể nói là độc.

Nhưng mà anh chưa từng thấy qua một mặt đáng yêu này.

Anh hít thật sâu một hơi xì gà, sau đó tới gần Thẩm Chanh, mờ ám phun một vòng khói về phía cô.

"Khụ!" Thẩm Chanh ho khan một tiếng, sau đó tức giận mắng: "Dựa vào! Hồn nhạt!"

Cô không mắng thì còn may, vừa mắng, nghiền ngẫm hào hứng của Thi Vực càng đậm hơn.

Anh lại hít một hơi, sau đó cúi người đè ép thân thể nhỏ của Thẩm Chanh, không nói một lời, trực tiếp dán chiếm hữu môi cô.

Công kích bất thình lình, Thẩm Chanh hiển nhiên không ngờ tới.

Đôi mắt xinh đẹp của cô trợn to, vẻ mặt kinh ngạc.


Không đợi cô làm ra bất kỳ phản ứng nào, Thi Vực liền chậm rãi phun khói vào trong miệng cô.

Thẩm Chanh vừa cảm giác được một cổ mùi bạc hà lạnh nhạt tuôn vào trong miệng cô, anh liền nhẹ nhàng khẽ hút, hút toàn bộ khói ngừng ở trong miệng cô về

Hành động này đã không thể dùng mờ ám để hình dung, bởi vì đã đạt đến cấp hạn chế!

Đầu Thẩm Chanh trống rỗng....

Nhìn khuôn mặt tuấn tú rõ ràng như đao khắc ở trước mặt, trái tim của cô giống như là mất đi khống chế.

Thình thịch, thình thịch.... Nhảy lên vô cùng lợi hại.

Trong lòng Thẩm Chanh có chút rối loạn, về phần tại sao sẽ rối loạn, cô lại có thể không tìm được nguyên nhân!

Cảm giác được nhịp tim của cô nhanh hơn, lúc này Thi Vực mới rời khỏi môi của cô, cúi đầu nhìn cô, con ngươi sâu như hàn đàm hiện ra hơi thở mê hoặc lòng người.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận