Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút



Editor: May

Nhưng Thái Toàn giết đỏ cả mắt rồi, đã hoàn toàn mất đi ý thức được nguy hiểm ở chung quanh.

Ông ta bóp cổ Tôn Nham, không ngừng tăng thêm lực đạo, nếu như lại tiếp tục nữa, chỉ sợ cổ Tôn Nham cũng sẽ bị ông ta bẻ gãy.

Bởi vì không thể nhắm chuẩn đầu Thái Toàn, có người mang súng tới gần.

"Đừng nổ súng!"

Nói cho cùng, Thẩm Chanh vẫn hạ không được quyết tâm.

Nhìn Thái Toàn chết, cô cảm thấy mình không có dũng khí này.


Cô có thể không nhận người cậu này, nhưng mà không đành lòng tổn thương tánh mạng ông ta.

Nghe được giọng nói của Thẩm Chanh, thủ hạ lần lượt thối lui xuống, thu súng lại.

Cũng may Tôn Nham cũng coi là nhân vật lợi hại, ở một giây trước khi sắp đoạn khí, anh giơ chân đá vào bụng Thái Toàn.

Đau nhức kịch liệt đột nhiên truyền đến, Thái Toàn ngược lại hít hơi, hai tay thoáng mất đi sức lực.

Tôn Nham thừa dịp phản kích vào lúc này, ấn ngã Thái Toàn xuống đất, giữ chặt hai tay của ông ta.

Thủ hạ thấy thế, lập tức cầm dây thừng trói ông ta lại.

Tôn Nham vuốt vuốt cổ có chút đỏ lên, ngồi xổm xuống đối diện với Thái Toàn, dùng sức vỗ vỗ mặt Thái Toàn, khinh bỉ nói: "Động thủ với tôi, cũng không cân nhắc xem mình có bao nhiêu cân lượng."

"Phi!" Thái Toàn phun một ngụm nước bọt, cũng may Tôn Nham né tránh kịp thời, mới không có bị nước miếng của ông ta bắn vào.

"Chậc chậc." Tôn Nham chậc chậc lưỡi, "Một đại lão gia lại giống như phụ nữ, khó trách bị vợ quản nghiêm!"

"Có bản lĩnh giết ông đây đi, đừng nói nhảm...."

"Thiếu phu nhân, ông ta muốn chết, phải làm sao đây, tôi có nên thành toàn cho ông ta không?" Tôn Nham nhìn về phía Thẩm Chanh, giọng nói và vẻ mặt kia, vô cùng nghiêm túc.

"Giết ông ta, không sợ ô uế tay sao?" Thẩm Chanh thản nhiên mở miệng, bộ dạng gió thoảng mây trôi này, khiến người ta nhìn không ra tâm tình của cô là tốt hay xấu.

Lời này! Quả thật nói đến sâu sắc!


Trong lòng Tôn Nham trong lặng lẽ bội phục Thẩm Chanh, ngoài miệng phụ họa một câu: "Khụ! Không sai không sai, quả thật rất bẩn!"

Thái Toàn nhìn chằm chằm Thẩm Chanh, hừ một tiếng, "Nhà họ Thẩm đã biết mày đang thành Giang, còn có Thẩm Mộc đang ở bệnh viện nào, rất nhanh sẽ lấy mạng của các người thôi! Tao xem mày có thể đắc ý tới khi nào!"

Nghe ông ta nói như vậy, Thẩm Chanh hơi nhếch khóe môi lên, "Cho nên là ông mật báo cho nhà họ Thẩm sao?"

"Đi mật báo nhà họ Thẩm, tao lại không có bản lãnh kia! Ha ha! Thẩm Chanh, tao thấy mày là không biết có bao nhiêu người muốn giết mày đi, đến cả thành Đô cũng có người tìm đến nông thôn đi thăm dò chuyện của mày, mày nói mày rốt cuộc có bao nhiêu kẻ thù vậy!"

Ông ta vừa mới dứt lời, Tôn Nham liền một phát nắm chặt cổ áo ông ta, "Là người tìm ông trước tôi đúng không?"

Cho nên anh đợi ở thôn Hoa Đào cả đêm mới đợi được người!

Mà vết thương trên mặt Thái Toàn, cũng rất có thể là bị những người kia đánh.

Sẽ là ai?

Thái Toàn cười ha ha, "Đúng thì thế nào? Hơn nữa tao còn nói một chữ không lọt một chuyện năm đó cho bọn họ biết rồi..."


"Thái Toàn, ông vẫn là người sao?"

Thẩm Chanh nhìn ông ta, mắt ánh lên ý cười, nhưng không đạt đến đáy mắt.

Cô cho là ông ta cầm tiền sẽ kín như miệng bình, cho là ông ta sẽ nhớ tình xưa.

Nhưng vẫn là đã coi trọng ông ta.

Thi Vực vẫn luôn đứng ngoài cuộc không quan tâm, cuối cùng thấy đủ náo nhiệt rồi, anh ưu nhã đứng dậy, bước đi đến, đưa tay kéo vai Thẩm Chanh qua, yêu thương cưng chìu mở miệng: "Bảo bối, nói chuyện với phế vật làm gì, ném anh ta đi sòng bạc làm lao động là biện pháp giải quyết tốt nhất."

Ở thành Giang, sòng bạc là địa phương phức tạp nhất, bên trong rồng rắn lẫn lộn, có thể dùng bóng đêm vô biên để hình dung.

Cho nên phàm là người bị đưa vào sòng bạc làm lao động, không ăn đủ thì nhất định sẽ đau khổ, cũng đừng nghĩ toàn thân mà lui từ nơi đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận