Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Thi Vực ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn Đào Đào ngã sấp xuống ở trước mặt anh, liền đi thẳng tới trước mặt Thẩm Chanh.

Ánh mắt âm lãnh đảo qua vết thương trên đầu gối của cô, ngay sau đó dời đến trên mặt của cô, càng thêm âm trầm, "Ai cho phép em xuống nước?"

Đào Đào nghe được lời của anh, không hài lòng trong lòng lập tức tan thành mây khói, cô ta lập tức đứng lên từ dưới đất, phủi bụi dính trên quần áo, giải thích thay Thẩm Chanh nói: "Thiếu gia, ngài không nên trách Thẩm tiểu thư, là tôi không có kịp thời nhắc nhở, Thẩm tiểu thư mới xuống nước ở dưới tình huống không hiểu rõ tình hình. Thiếu gia, ngài muốn phạt liền phạt tôi đi, tôi đồng ý bị phạt thay Thẩm tiểu thư."

Nghe một chút, lời nói này nghe thật rất uyển chuyển, rất cảm động.

Mắt rưng rưng nước, điềm đạm đáng yêu, còn cố ý làm làm ra một bộ dáng từng bị ai đó uy hiếp, mặc cho ai nhìn đều vừa thấy đã thương!

Chậc chậc, kỹ thuật diễn này, cũng rất rất thật.

Miệng Thẩm Chanh chứa nụ cười nhạt, đầy thâm ý liếc nhìn Đào Đào, "Muốn khóc liền khóc nha, tôi cũng chưa có đánh cô."

Còn bị phạt thay cô?


Người phụ nữ này thật không phải là có bệnh sao!

Thân thể Đào Đào run lên, thoáng trốn đến sau lưng Thi Vực, "Thẩm, Thẩm tiểu thư.... tôi, tôi...."

Cô ta nơm nớp lo sợ, như là nhận lấy kinh hãi gì đó.

"Cô thế nào?"

Thẩm Chanh khẽ nhếch môi, từ chối cho ý kiến liếc nhìn cô ta.

Đào Đào nắm góc áo, thấp thỏm lo âu mở miệng, "Tôi.... Đều tại tôi, trách tôi không có nhắc nhở Thẩm tiểu thư là thiếu gia không thích người khác đụng vào nước trong bể bơi này...."

Thẩm Chanh nhịn cười không được, "Vẫn chưa diễn đủ sao?"

"Tôi không có diễn...." Giọng nói uất ức.

"Không có diễn? Vậy đó chính là đang giả bộ rồi."

"Tôi cũng không có giả bộ, Thẩm tiểu thư, nếu như tôi chọc giận cô không vui chỗ nào, cô có thể đánh tôi mắng tôi, xin cô đừng nhục nhã tôi." Giọng nói nghẹn ngào.

Bốp!

Thẩm Chanh trực tiếp vòng qua bên cạnh Thi Vực, đưa tay, vung một cái tát tới.

Đào Đào đã trúng một cái tát nặng nề, khuôn mặt bị mặt trời phơi nắng ra vết đỏ lập tức sưng lên thật cao.

Cô ta che mặt, cố nén lệ, cúi mình hạ giọng mở miệng, "Nếu Thẩm tiểu thư cảm thấy chưa hết giận, vậy thì đánh đi...."


Nói xong, cô ta thu tay che mặt về, ngẩng đầu lên, tiến mặt tới gần cho Thẩm Chanh đánh.

Thẩm Chanh cũng không khách sáo, đưa tay liền cho cô ta một bạt tai.

Bị một tát như vậy, trọng tâm Đào Đào không ổn định, ngã về phía sau vài bước, thân thể không thể ổn định lảo đảo muốn ngã, té chỏng cả vó.

Thẩm Chanh nhẹ nhẹ xoa lòng bàn tay, có thể là vừa rồi dùng lực đạo quá lớn, tay có đau một chút.

Cô nhíu mày, kiêu ngạo vươn tay, "Đau, xoa cho tôi!"

Bị xem nhẹ lâu như vậy, Thi Vực mơ hồ mang theo thịnh nộ, thấy bàn tay cô đưa đến, nắm một phát, Thẩm Chanh đau đến khẽ rên một tiếng, "Ưm! Đau!"

Vừa rồi chỉ đau nhức, hiện tại lại chính là đau xót.

Thi Vực híp con ngươi nguy hiểm, dùng sức kéo cô vào phía trước, Thẩm Chanh cứ như vậy nhào vào trong ngực của anh.

Bàn tay nhốt chặt eo của cô, dùng lực, hung hăng bấm một cái, Thẩm Chanh bị đau, giận: "Dựa vào! Còn nữa sao!"

Tay thon dài nâng cằm của cô lên, mày kiếm khí khái bức người khẽ dựng thẳng lên, anh tràn ra một tiếng hừ nhẹ: "Biết đau đớn, hửm?"


"Buông ra!"

Thẩm Chanh rầu rĩ, kỳ quái, người đàn ông này bá đạo như vậy từ bao giờ!

"Ưm...."

Thi Vực chẳng những không buông ra, ngược lại còn tăng thêm vài phần lực đạo.

Thẩm Chanh chỉ cảm thấy xương càm đều sắp bị bóp nát, lông mày xinh đẹp vặn chặt chẽ lại với nhau, cô soàn soạt tốn hơi thừa lời: "Họ Thi kia! Tối nay có muốn ngủ trên giường không?"

Rõ ràng là lời nghiến răng nghiến lợi, nói ra từ trong miệng cô, lại vô cùng mờ ám.

"Hửm?" Thi Vực giương môi, dùng ngón tay khớp xương rõ ràng vuốt ve qua lại trên cằm trơn bóng của cô, "Không phải nói muốn ở riêng sao?"

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận