Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Sòng bạc rất lớn, trong trong ngoài ngoài, có ít nhất trên trăm tấm chiếu bạc.

Du côn, bồi bàn, cộng lại ít nhất cũng có tới mấy trăm người.

Mà có thể đi ra vào sòng bạc, người có thể bài bạc trong này, không phú thì cũng quý, không phải kẻ có tiền, thì chính là người có quyền, người thường hoàn toàn đừng hòng đi vào.

Nhưng Thẩm Trung Minh, ngược lại là một tiền lệ.

Bởi vì Thi Vực chuyển lời, ông chẳng những có thể tùy ý ra vào, còn có thể sử dụng chips không hạn chế, thua thì tính cho sòng bạc, thắng thì tính cho ông.

Cho nên ông chính là ngày ngày cá độ ở trong này, cũng không có người ra đuổi ông đi ra ngoài.

Thẩm nhưng Trung Minh sẽ không cá độ khác, cùng lắm chỉ đổ xúc xắc lớn nhỏ.

Ông vừa đổ xong, còn chưa mở, đã bị người không khách khí túm một phát đến bên cạnh.

"Thẩm Trung Minh, ngoại trừ cá độ thì cha không thể làm được chút chánh sự sao? Đánh cuộc cá độ, cả ngày chỉ biết cá độ! Không biết tiến bộ chút nào!" Thẩm Chanh chẳng hề có một chút khách sáo, vừa đến liền đổ ập xuống chửi rủa ông một trận.


"Con gái, miệng con không thể lưu tình một chút sao?" Thẩm Trung Minh cười mỉa, "Cha cũng là mới đến!"

"Cút! Cha vừa đi toilet trở về thì có!" Thẩm Chanh nổi giận.

"Ây da da, vẫn là con gái nhà cha hiểu cha, thật sự là không uổng công cha nhọc công khổ sở nuôi con lớn như vậy...."

"...." Nha, lúc nói lời này, chẳng lẽ không có cảm giác ngượng ngùng ư?

"Được rồi con gái, con đừng tức giận cha nữa, cùng lắm thì về sau cha không cá độ là được." Thẩm Trung Minh lôi kéo cô ngồi xuống ở ngay bên cạnh, khó khăn lắm mới nghiêm chỉnh lại, "Cha đều biết chuyện của con và hai anh em nhà họ Thẩm cả rồi, như thế nào, bọn họ có tìm con gây phiền toái không?"

"Ừ, anh ruột của cha phái người bắt cóc con, nhưng không có bắt thành." Thẩm Chanh đưa tay nhận nước trà bồi bàn đưa tới, nhẹ nhấp một ngụm.

"Thẩm lão hổ sai người ta bắt cóc con?" Thẩm Trung Minh thoáng nghiêm túc lên, "Vậy con có sao không? Có bị thương ở đâu không?"

"Không có gì." Thẩm Chanh đặt tách trà xuống, thản nhiên mở miệng, "Con tới chính là nhắc nhở cha một tiếng, cẩn thận một chút. Tính nết của Thẩm lão hổ, cha còn hiểu rõ hơn con, người như ông ta, vì đạt tới mục đích không từ thủ đoạn, chuyện gì cũng làm ra được."

"Con gái, thật ra chúng ta không nên ở lại thành Giang...." Thẩm Trung Minh thở dài, trong mắt rất là phức tạp.


"Ở, tại sao không ở, càng là địa phương nguy hiểm thì sẽ càng an toàn." Hơn nữa, nhà họ Thẩm thiếu nợ cô, sớm muộn gì cô cũng phải đòi lại từng cái.

Cũng cùng thời gian đó, nhà họ Thẩm.

Có thủ hạ tra được tin tức, liền đến hồi báo trước tiên: "Nhị gia, người phái đi không trở về một ai, đều bị bắt vào trong cục cảnh sát."

Thẩm Bác vỗ một chưởng lên bàn, tức giận: "Ăn hại! Chút chuyện này cũng làm không xong!"

Thủ hạ sợ hãi: "Nhị gia, làm sao bây giờ, có muốn phái người đi lần nữa không?"

Thẩm Bác giận dữ lên, "Đã đả thảo kinh xà, lại phái người đi thì có tác dụng cái rắm! Thật sự là uổng công nuôi bọn cẩu vật các người!"

Thủ hạ:....

"Cút ra ngoài!"

Biết được lần này thất bại, Thẩm Minh ngược lại bình tĩnh hơn, "Chú hai, theo cháu thấy, hiện tại tốt nhất vẫn là yên lặng theo dõi kỳ biến. Chỉ cần Thẩm Chanh cô ta không có tìm tới tận cửa một ngày, chúng ta liền không cần lo lắng, chờ chuẩn bị xong thì hãy làm ý định tiếp theo."

"Ừ."

Thẩm Bác không có phản đối đề nghị của anh ta, sau khi quẳng xuống một chữ, đứng dậy rời đi.

Ông ta vừa đi, Thẩm Họa liền đi xuống từ trên lầu, chạy đến trước mặt Thẩm Minh, chớp đôi mắt vô tội hỏi, "Anh, anh và chú hai không định bỏ qua cho Thẩm Chanh chứ?"

Thẩm Minh không có trả lời cô ta, chỉ là ảm đạm mở miệng: "Cô ta làm mùng một, anh làm mười lăm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận