Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Sau khi Thẩm Chanh đi ra từ công ty, lái xe đi cửa hàng photo.

Lấy hợp đồng từ trong túi da bò ra ném vào trong thùng rác, sau đó
dùng bút vẽ một cái đầu heo ở trên một tờ giấy trắng, ghi chú ở bên
cạnh: Kẻ bại hoại lịch sự, Thẩm Minh.

Sau khi vẽ xong, cô vươn tay đưa cho nhân viên cửa hàng: “Photo mười phần.”

Nhân viên cửa hàng nhìn thấy đầu heo trên giấy, tuy có chút khó hiểu, nhưng cũng không có hỏi nhiều, mà là theo phân phó của cô, photo thêm
mười phần.

Đi ra từ cửa hàng photo, Thẩm Chanh câu môi, nụ cười sâu thăm thẳm.

Có một số việc, cô rất rõ ràng.

Nếu như không phải Thẩm Minh căn dặn, sao quản lý Triệu có thể để cho cô đi đưa phần hợp đồng này.

Lấy ân oán của cô và Thẩm Minh, mục đích của anh tuyệt đối không đơn thuần.

Nếu anh ta muốn chơi, cô liền theo anh ta chơi thật tốt!

Cô gọi điện thoại cho Tôn Nham, ung dung bình tĩnh nói: “Nếu như nửa
tiếng sau điện thoại của tôi không gọi được, liền dẫn người đến nhà họ
Thẩm nhặt xác cho tôi.”

Tôn Nham đang uống nước, vừa nhận được điện thoại, nghe thấy cô nói
như vậy, sợ tới mức chân mềm nhũn, nước trong miệng cũng bị sặc trong
khí quản.

”Khụ...khụ khụ! Khụ...khụ....”

”Khụ...khụ....”

Nghe được tiếng ho khan dử dội truyền tới từ trong điện thoại, Thẩm Chanh khẽ nhíu mày, “Anh từ từ ho, nhớ kỹ lời nói của tôi.”

Nghe khẩu khí của cô là muốn tắt điện thoại, Tôn Nham sốt ruột, vừa
ho khan vừa nói: “Không phải thiếu phu nhân, trước đừng cúp! Khụ.... Cô không có chuyện gì thì đi nhà họ Thẩm làm chi, còn nói loại lời này.
Khụ...khụ!”

”Đi chơi.”

”Nhà họ Thẩm có gì hay mà muốn chơi, cả một nhà đều là súc sinh.”

”Chính là chơi với súc sinh mới vui.”

”Nhưng nghe khẩu khí của cô, là phải đi liều mạng....”

”Chơi mạng của bọn họ.”

”Vậy cô còn bảo tôi dẫn người đến nhặt xác cho cô....”

”Tôi đây là sớm làm xong tính toán.”

“....”

”Cúp rồi.”

”Đừng! Thiếu phu nhân! Không bằng tôi cùng cô đi tới nhà họ Thẩm chơi.”

”Anh không có việc gì đi theo xem náo nhiệt làm chi.” Thẩm Chanh nhàn nhạt nói: “Anh chơi của anh, tôi chơi của tôi, hiểu chưa?”

Không đợi Tôn Nham trả lời, cô liền trực tiếp cúp điện thoại.

Nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, Tôn Nham có chút
rối rắm, anh suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định báo cáo chuyện này cho Thi
Vực.

”Alo, ông chủ.”

”Ừ, nói.”

”Vừa rồi thiếu phu nhân gọi cho tôi, nói cô ấy muốn đi nhà họ Thẩm
chơi, còn bảo tôi nửa tiếng sau đi nhặt, nhặt xác cho cô ấy....” Hai
chữ nhặt xác nói ra từ trong miệng Tôn Nham, nghe thế nào cũng có chút
thiếu tự tin.

”Chơi? Nhặt xác?” Giọng nói Thi Vực ảm đạm dữ dội, dường như thấm một cổ sát khí khiếp người.

”Đúng, chơi, nhặt xác.”

”Ừ, nếu cô ấy có mệnh hệ gì, anh cứ chờ bị phế.”

”Tút....”

Điện thoại bị cúpchặt đứt.

“....”

Giây phút này trong lòng Tôn Nham là sụp đổ, chuyện này có quan hệ gì với anh, tại sao phải phế anh?

Hiện tại anh đâu còn suy nghĩ nhiều, mang theo mấy tên thủ hạ, vội vàng chạy tới nhà họ Thẩm.

Nhà họ Thẩm, trong phòng khách.

Bầu không khí giống như có chút áp lực, ngay cả trong không khí đều chảy xuôi theo một cổ hơi thở lạnh chìm.

Diệp Tử cúi đầu, tránh đi tầm mắt mang theo tức giận của ba mình.

Mẹ Diệp kéo kéo tay cô, ý bảo cô ngồi xuống, cô cong cong môi, vẫn là ngồi xuống.

Cha Diệp quay đầu, lạnh giọng hạch hỏi cô: “Ở công ty gây ra chuyện
lớn như vậy! Con cũng đã trưởng thành, sao lại không hiểu chuyện như
vậy?!”

Diệp Tử ngẩng đầu lên, quật cường đáp: “Con không có!”

”Không có?” “Chuyện này ta và mẹ của con ở thành Đô đều nghe nói, còn nói xạo!” Giọng cha Diệp càng hung hiểm hơn.

Thấy cha Diệp tức giận không thôi, Thẩm Minh không thể không mở miệng nói chuyện thay Diệp Tử: “Bác Diệp, thật ra chuyện này không có quan hệ gì với Diệp Tử, bác đừng trách cô ấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui