Editor: May
Diệp Tử liếc nhìn Thẩm Minh, giữ im lặng không lên tiếng.
Lần đầu tiên cảm thấy, anh ta rất giả mù sa mưa.
Rõ ràng là anh ta tố cáo việc này cho cha cô biết, bây giờ còn ở nơi này giả bộ làm người tốt.
Hơn nữa chuyện này, vốn không có quan hệ gì với cô.
Cô cùng lắm, chính là xông vào phòng làm việc của anh ta, nhìn thấy anh ta và người phụ nữ khác làm loại chuyện đó mà thôi....
Anh ta hư hỏng như vậy, còn làm như mình có lý vậy?
Cha Diệp nhìn Diệp Tử, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:“Nhìn anh Minh của con đối với con tốt biết bao, con phạm sai lầm lớn
như vậy, nó chẳng những không trách con, vẫn còn bảo vệ con.”
Diệp Tử nghe, cười không có tim không có phổi: “Nếu anh ta thật bảo vệ con, sẽ đâm thọc ở trước mặt hai người à?”
”Còn già mồm phải không!” Cha Diệp giận dữ lôi đình, “Lập tức nhận lỗi với Tiểu Minh!”
”Ừ được!” Diệp Tử cũng không tức giận, cô cười lên, khom người nói xin lỗi với Thẩm Minh: “Xin lỗi.”
Thái độ của cô đặc biệt đoan chính, đoan chính đến mức rốt cuộc làm
cho người nhà họ Thẩm không tìm ra được một chút cớ có thể tiếp tục
trách cứ cô.
Ở trước mặt cha Diệp mẹ Diệp, Thẩm Minh không hề lạnh lùng với Diệp Tử giống như bình thường.
”Đừng nói xin lỗi, em là vị hôn thê của Thẩm Minh tôi, coi như gây ra họa lớn bằng trời, anh cũng sẽ không trách em.” Anh đi đến trước mặt
Diệp Tử, đưa tay yêu thương cưng chìu vuốt vuốt đầu của cô, “Biết
không?”
Diệp Tử nhìn nụ cười của anh ta, chỉ là có chút cứng ngắc....
”Đúng vậy, tất cả mọi người là người một nhà, có gì hay mà phải so
đo.” Thẩm Họa cũng đã đi tới, nói với cha Diệp: “Bác Diệp, bác đừng nóng giận, khó khăn lắm mới tới thành Giang một lần. Đi, cháu dẫn mọi người
đi dạo.”
Có hai anh em nhà họ Thẩm cầu tình, cha Diệp cũng đã hết giận một nửa, không trách cứ Diệp Tử.
Mẹ Diệp nhỏ giọng nói một câu ở bên tai Diệp Tử: “Nhanh lên, nhận sai với cha của con đi.”
Diệp Tử ồ một tiếng, nhìn về phía cha Diệp: “Cha, con sai rồi.”
Nhận sai này, nhìn kiểu gì cũng thấy không chân thành.
Cha Diệp không có nói thêm gì nữa, xoay người cùng đi ra ngoài với Thẩm Họa.
Mẹ Diệp liếc mắt ra hiệu với Diệp Tử, ý bảo cô ở một mình với Thẩm Minh một lát nữa, rồi đi theo.
Trong đại sảnh rộng lớn, chỉ còn mỗi hai người Thẩm Minh và Diệp Tử.
Không có người khác ở đây, Thẩm Minh liền khôi phục tướng mạo vốn có, anh ta ngồi xuống, mắt lạnh nhìn Diệp Tử, “Hôn sự của hai chúng ta vốn
định qua sang năm, nhưng hiện tại thương lượng quyết định, đổi ngày cưới sớm một chút, tháng sau làm hôn lễ.”
Diệp Tử nhìn anh ta, nhàn nhạt “À!” một tiếng, liền không nói gì khác nữa.
Thẩm Minh hỏi cô, “Cô không có ý kiến?”
Diệp Tử đáp: “Không có!”
Thấy cô giống như tuyệt không đặt việc này ở trong lòng, ánh mắt Thẩm Minh lạnh hơn, giọng nói cũng chìm dữ dội: “Không có ý kiến? Vậy khi
kết hôn, có phải cô cũng không có ý định quản tôi có mờ ám với người phụ nữ khác không?”
Diệp Tử nói: “Ừ! Mặc kệ!”
Thẩm Minh nổi giận: “Diệp Tử! Hôn nhân không phải trò đùa, cô lại cư xử như thế?”
Nghe được những lời này của anh ta, Diệp Tử thoáng cười lên, “Tôi
không có nói là trò đùa nha! Hơn nữa, anh muốn tôi cư xử như thế nào?”
Thẩm Minh bị tức giận xông đỏ tròng mắt, anh ta nhìn chằm chằm Diệp
Tử, cười lạnh một tiếng: “A, thấy đàn ông của mình và người phụ nữ khác ở cùng một chỗ, biểu hiện ra lại là hoàn toàn không thèm để ý? Diệp Tử,
tôi thật không biết cô như bây giờ có phải là đang giả vờ không!”
”Anh nói phải thì là phải!”
”Nếu như cô nghĩ dùng cách này để cho tôi biết khó mà lui, vậy cô đã
nghĩ sai rồi. Cô càng không thèm để ý đến tôi, tôi càng muốn chinh phục
cô, càng phải giữ cô ở bên người!”
”À! Tùy anh!”