“Nếu muốn chết như vậy, tao sẽ thanh toàn cho mày, tiễn mày một đoạn đường!”
Họng súng chống đỡ ở trên trán Thẩm Chanh, xúc cảm lạnh buốt, đúng như lòng của cô, lạnh lẽo như tro tàn.
Cô nhìn Thẩm Bác, trong mắt mỉm cười, “Thật là chú hai tốt của tôi!”
Nói xong, cô nhắm mắt lại, môi mỏng nhẹ gợi lên, “Nổ súng đi.”
Cô tin tưởng, một phát súng này, Thẩm Bác sẽ bắn, cũng dám bắn.
Ở thành Giang, ông ta không có chuyện ác nào không làm, giết người
phóng hỏa, buôn lậu thuốc phiện, không có chuyện phạm pháp nào là chưa
từng làm qua.
Nhưng bởi vì nhà họ Thẩm quyền đại thế lớn, vận dụng quan hệ, dù là
chuyện lớn bằng trời cũng có thể sắp xếp, cho nên những năm gần đây Thẩm Bác càng thêm không chút kiêng kỵ.
Giết người, với ông ta mà nói, dễ dàng giống như bóp chết một con kiến.
Dù nhà họ Thẩm xảy ra án mạng, có người điều tra tới cửa, bọn họ cũng có thể tùy tiện tìm được một cái cớ qua loa tắc trách cho qua.
”Chú hai.”
Thẩm Minh dùng ánh mắt ý bảo Thẩm Bác, để ông ta mau ra tay.
Thẩm Bác gật đầu, muốn bóp cò....
”Đừng nổ súng!”
Diệp Tử đột nhiên hô to một tiếng, ngay sau đó xông lên phía trước muốn ngăn cản, nhưng Thẩm Minh lại chắn ở trước mặt của cô.
Anh ta một phát chế trụ cánh tay của cô, dùng sức đẩy thân thể cô ra sau.
Diệp Tử lảo đảo một cái, thân hình không ổn định, nặng nề ngã nhào trên đất.
Thẩm Minh quay đầu căn dặn thủ hạ, “Dẫn cô ta đi!”
”Dạ!”
Hai thủ hạ thân hình cao lớn trực tiếp đi lên trước, xách Diệp Tử từ trên mặt đất lên.
”Các người đừng đụng vào tôi!”
”Thả tôi ra!”
”Mỹ nhân! Chị đi mau....”
Diệp Tử giãy giụa kịch liệt, phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn bị cưỡng chế mang ra khỏi đại sảnh.
Trong phòng khách, yên tĩnh đến rất kỳ quái.
Ánh mắt Thẩm Bác trở nên âm lãnh, lại không mang theo một chút tình
cảm, tay cầm súng kia bắt đầu dần dần kéo căng, ngón trỏ móc ở trên cò
súng từ từ chuyển động về phía trong.
Tay của ông ta, chỉ cần dùng sức thêm chút sức, viên đạn trong súng ngắn sẽ bắn xuyên ra, kết thúc một tánh mạng.
Ầm!
Đột nhiên vào lúc này, cửa nhà đóng chặt bị người dùng một cước đá văng từ bên ngoài.
Một người đàn ông tiến vào từ bên ngoài, dáng người thon dài, mặc một áo sơ mi đen chế tạo hoàn toàn từ thủ công.
Một tay anh cắm ở túi quần trong, trong miệng ngậm điếu thuốc, khói mù lượn lờ chậm rãi tràn ra từ khóe miệng của anh.
Dung mạo tuấn mỹ, khí chất cao quý, giống như một vị thần, đẹp không gì sánh nổi.
Sau lưng anh, đi theo hơn mười người đàn ông áo đen cầm trong tay
súng liên thanh, chiều cao hình thể bọn họ xấp xỉ nhau, trong mắt mang
theo lệ khí mạnh mẽ.
Vừa nhìn đã biết, tất cả những người này đều là sát thủ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp!
Hơn mười khẩu súng liên thanh đồng thời nhắm chuẩn đầu Thẩm Bác và
Thẩm Minh, chỉ cần vừa nổ súng, thân thể của bọn họ liền bị bắn thành
nút lọ.
Mấy tên thủ hạ của Thẩm Bác, có bao giờ nhìn thấy loại trận thế này,
lập tức sợ tới mức chân như nhũn ra, quỳ đến trên đất giơ cao hai tay
đầu hàng: “Không liên quan đến chúng tôi, đừng, đừng giết chúng tôi
....”
Hằng năm Thẩm Bác lăn lộn khắp nơi, không phải chưa từng nhìn thấy
loại trận thế này, nhưng tay của ông ta vẫn không kiềm chế được run rẩy
một chút.
Nhưng rất nhanh, ông ta liền trấn tĩnh lại, dùng súng chỉ vào đầu
Thẩm Chanh, uy hiếp người đàn ông được rất nhiều sát thủ vây quanh,“Đứng lại! Còn tiến tới nữa, tôi liền nổ súng!”
Lúc này Thẩm Chanh mới mở mắt ra, nhìn người tới, cô không biết trái tim là cảm giác gì.
Chẳng qua cảm thấy, rất khó chịu!
Thi Vực nheo con ngươi nguy hiểm khiếp người lại, ánh mắt âm u khát
máu rơi vào trên tay Thẩm Bác, “Dám dùng súng chỉa vào người phụ nữ của
tôi?”
Mặt Thẩm Bác không cảm xúc gì nhìn anh một cái, biết anh khẩn trương
vì Thẩm Chanh, cố ý dùng sức để họng súng ở chính giữa mi tâm của cô,“Bảo người của cậu đi hết, nếu không vừa lau súng cướp cò, sẽ không cẩn
thận phá hủy mặt của cô ta thì sẽ không tốt đâu!”