Sau khi Thi Vực và Thẩm Chanh rời khỏi nhà họ Thẩm, Tôn Nham ở lại khắc phục hậu quả.
Có thể là vùng lân cận có người dân nghe được tiếng súng nên báo cảnh sát, rất nhanh có cảnh sát đến cửa kiểm tra.
Lấy quan hệ của nhà họ Thẩm ở thành Giang, phạm chút ít chuyện hoàn
toàn không có người truy cứu, nhưng lần án đấu súng này tạo thành ảnh
hưởng rất lớn, cho nên cảnh sát không thể không bắt tất cả mọi người ở
đây.
Ngại vì Thẩm Bác trúng đạn, Thẩm Minh trọng thương, cảnh sát gọi xe
cứu thương tới đưa bọn họ đưa đi bệnh viện, giám thị suốt 24 tiếng đồng
hồ.
Tin tức rất nhanh truyền ra ngoài, khi hai người vợ chồng Thẩm Uyên và Thẩm Họa biết được chuyện này, giống như là bị sét đánh.
Khi bọn họ vội vàng chạy về nhà họ Thẩm, nhân viên cảnh vụ đang phong tỏa hiện trường, không để cho hỏi nhiều, bọn họ đã bị 'Mời' lên xe cảnh sát, đi cục cảnh sát hỗ trợ điều tra.
Tôn Nham theo căn dặn của Thẩm Chanh đưa Diệp Tử về nhà trọ, Diệp Tử mới vừa vào cửa đổi giày, cửa phòng đã bị người gõ vang.
Cô thông qua mắt mèo nhìn thấy người đến ở bên ngoài, liền đè tay nắm cửa xuống mở cửa.
Thần thái cha Diệp mẹ Diệp bối rối, vào cửa liền hỏi: “Diệp Tử, người một nhà bác Thẩm con phạm tội gì? Nghe nói có người bị thương, còn vào
cục cảnh sát rồi?”
”Bọn họ nghịch súng, cướp cò.”
Cha Diệp trầm mặt, “Đừng có không nghiêm chỉnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Diệp Tử nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, “Không tin cha ra ngoài hỏi xem nha, nhà họ Thẩm vừa mới xảy ra án súng, có rất nhiều người bị thương.”
Thấy cô không giống như là đang nói láo, sắc mặt cha Diệp càng thêm
nghiêm túc, ông ta ngồi xuống, im lặng một hồi, mới mở miệng nói: “Lấy
quyền thế của nhà họ Thẩm, nếu như không dàn xếp được chuyện này, vậy đã nói rõ sự tình rất nghiêm trọng, dù chúng ta muốn thu xếp thì cũng
không thể giúp được.”
Mẹ Diệp có chút bận tâm, “Gây ra chuyện lớn như vậy, không chỉ danh
dự nhà họ Thẩm bị hao tổn, sợ rằng còn gặp phải phiền toái cực lớn. Phải làm sao đây, lấy giao tình nhiều năm của hai nhà chúng ta, đâu thể trơ
mắt nhìn không quan tâm đi.”
Cha Diệp vuốt vuốt cái trán có chút phát đau, “Mấy ngày nữa đi xem thử, thật sự không được, vậy sẽ nghĩ cách khác.”
Mẹ Diệp gật đầu, “Cũng chỉ có thể như vậy.”
Diệp Tử cũng gật gật đầu theo, biểu hiện ra dáng vẻ đặc biệt nhu thuận, “Ừ!”
Cha Diệp nhìn cô một cái, không nói thêm gì nữa.
Theo bọn họ, nhà họ Thẩm chỉ là gặp rắc rối, nhưng bất luận như thế
nào cũng không ngờ, nhà họ Thẩm đã cách ngày rơi đài không xa rồi.
Sau khi trở lại dinh thự, Thi Vực đi thư phòng gọi điện thoại, rồi lái xe ra khỏi dinh thự.
Thẩm Chanh tắm rửa đi ra, không thấy anh, tìm một vòng khắp nơi cũng không tìm được, liền trở về phòng nằm ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, bị đau bụng tỉnh.
Cô bật đèn lên, vịn giường ngồi dậy.
Phần bụng như là đang bị xé rách, đau dử dội.
Ma túy, đau bụng kinh cũng muốn chết như vậy.
Cô nhịn đau xuống giường rót ly nước ấm để uống, nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Đành phải sai người hầu tìm tới một túi nước ấm, đặt ở bụng.
Bình thường, người thể hàn, cung lạnh mới sẽ đau bụng kinh, lúc đau
bụng kinh chỉ cần duy trì độ ấm thân thể, uống chút nước ấm, chườm nóng
bụng sẽ hòa hoãn một chút.
Nhưng hai cách này đối với Thẩm Chanh lại không có tác dụng, chẳng những không có giảm bớt được, mà còn đau hơn rồi.
Cô nằm nghiêng ở trên giường, cong thân thể xuống, cái trán chảy ra một tầng mồ hôi rịn dày đặc.
Trước kia cô đau đớn lắm, cũng chưa từng nghiêm trọng như vậy bây giờ.
Quả nhiên đau bụng kinh không phải bệnh, đau muốn mạng người.
Đau nhức kịch liệt vẫn luôn kéo dài, trong lúc đó chưa từng có một chút ngừng lại.
Thẩm Chanh nhíu chặt mày, rốt cục vẫn phải lấy di động qua, gọi cho Thi Vực.
Điện thoại rất nhanh tiếp thông, cô khó chịu mở miệng, “Ông xã, em đau....”