Đảo giữa hồ, địa phương đẹp nhất thành Giang.
Phong cảnh hợp lòng người, không khí tươi mát, hồ nước xanh biếc.
Một tòa giáo đường màu trắng đứng sừng sững ở trong đảo, chiếm diện tích mấy ngàn mét vuông.
Trước giáo đường là một cổng vòm dựng từ hoa hồng màu trắng, chỗ cổng vòm vào cửa bay hai bong bóng trái tim khổng lồ.
Cả hiện trường, kiến tạo ra một loại không khí rất tốt đẹp.
Diệp Tử quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, có chút nghi hoặc, “Đến thành
Giang lâu như vậy, sao em chưa nghe nói qua trên đảo giữa hồ có giáo
đường chứ?”
Thẩm Chanh cười nhạt một tiếng, không nói gì.
Ngay cả cô là người sống ở thành Giang nhiều năm, cũng không biết nơi này có một tòa giáo đường, vậy sao Diệp Tử có thể nghe nói.
Lại cử hành hôn lễ ở chỗ này.... Như vậy, tòa giáo đường này rất có thể là Thi Vực cố ý sai người ta xây.
Xe vừa dừng hẳn, liền có vệ sĩ mặc một thân đồ đen tới đây, rất cung
kính mời Thẩm Chanh và Diệp Tử xuống xe, sau đó đưa các cô vào phòng
nghỉ.
Mà cũng cùng thời gian đó, trực thăng Thi Vực cũng bay đến đảo giữa hồ, đáp xuống một khoảng đất bằng phẳng trống trải.
Trực thăng của Thi Vực và Tần Cận hạ cánh, Tôn Nham và một đám vệ sĩ đi theo phía sau, cùng nhau đi về phía giáo đường.
Xuyên qua cổng vòm, đến cửa ra vào giáo đường.
Lúc này, trong giáo đường đã ngồi đầy khách mời, hối hả, tất cả đều là nhân vật lớn có mặt mũi.
Bọn họ trò chuyện với nhau, cùng nhau hàn huyên, đang đợi chú rể và cô dâu lên sân khấu.
Mạc Khuynh Tâm mặc một bộ lễ phục màu đen, tay cầm túi LV quý giá số
lượng có hạn, một mái tóc đen dài dựng cao thẳng lên, dù cho ngồi ở vị
trí góc khuất nhất, cũng vô cùng bắt mắt.
Các vị danh viện ngồi ở cạnh cô ta, vốn cũng có được khuôn mặt thanh tú, nhưng so sánh với cô ta, liền thua kém vài phần.
Thỉnh thoảng có người tiến lên bắt chuyện với Mạc Khuynh Tâm, cô ta luôn là mặt mỉm cười, đáp lại từng người.
Mục sư và chủ trì hôn lễ thì ngồi ở cuối cùng giáo đường, hai người đang thương lượng gì đó.
Thi Vực vừa mới hiện thân, mọi người lập tức yên tĩnh lại, toàn bộ đều dừng ánh mắt ở trên người của anh.
Cho dù là trong những lúc thế này, anh cũng ngông cuồng và không ai bì nổi như vậy.
Anh nhìn quét toàn trường, gật đầu chào hỏi, khí phách vẫn không giảm chút nào.
Thi Vực trong mắt người đời, sát phạt quả quyết, cường thế phúc hắc, thậm chí là tàn nhẫn vô tình.
Người hiểu rõ tính tình anh, tự nhiên sẽ không để ý đến lạnh lùng của anh.
Thi Vực bước đi đến trước mặt chủ trì hôn lễ, lạnh lùng ném ra một câu, “Có thể bắt đầu rồi.”
Chủ trì bị hơi thở cường đại của anh dọa sợ, vụng trộm lau mồ hôi
lạnh trên trán một phen, mới nhanh chóng đứng lên, chuẩn bị mở màn công
việc.
Hôn lễ sắp bắt đầu, Thẩm Chanh được một đám người vây đỡ đi ra khỏi phòng nghỉ.
Xa xa, liền nhìn thấy một người đang đứng ở đối diện....
................