Ý thức Thẩm Chanh vẫn đang mơ màng, liền phát hiện chung quanh khẽ chấn động.
Cô vừa mở mắt nhìn, Thi Vực mặc một bộ áo sơmi sợi tơ màu đen ngồi ở
trước một bàn tràn nước nhỏ, đưa lưng về phía cô xem tạp chí thương
nghiệp.
Dụi mắt thoáng ngẩng đầu nhìn sang, ngoài cửa sổ nho nhỏ là có thể đụng tay đến trời xanh.
Anh lại ẵm cô lên máy bay tư nhân vào lúc cô đang ngủ.
Nghe được tiếng động phía sau, Thi Vực xoay người lại.
Thấy cô tỉnh rồi, liền ngang nhiên xông qua bóp cái mũi của cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ toàn là nét mặt thoả mãn.
Hôm qua lúc trời tối, anh hoàn toàn ăn cô gái nhỏ này vào trong bụng, ăn đến vừa lòng thỏa ý.
Thẩm Chanh bất mãn đẩy tay của anh ra, nhíu mi tâm.
Toàn thân cô bủn rủn bất lực, đau lưng, đều là vì người đàn ông trước mắt này yêu cầu vô độ, vẫn luôn muốn không ngừng, làm cô suốt cả đêm về cơ bản đều chưa từng khép mắt lại.
Yết hầu của Thẩm Chanh có chút khô rát, đưa tay muốn bưng ly nước trên bàn sang.
Kết quả trên lưng truyền đến một trận đau nhức, vừa mới bò dậy, liền lập tức mềm nhũn xuống giống như không có xương.
Thi Vực khẽ nhếch khóe môi, bưng ly nước lên uống một ngụm, cúi đầu ngăn chặn đôi môi Thẩm Chanh.
Nước trong veo cứ như vậy rót vào trong miệng cô, ngay sau đó đầu
lưỡi của anh cũng chui vào, nhẵn nhụi đảo qua hàm răng cô, khẽ hút cắn.
Nước còn chưa kịp nuốt xuống, thuận theo đường cong cằm mảnh khảnh lướt qua trên cổ cô, chảy qua xương đòn vai.
Vô số dấu hôn tím xanh trên dọc đường, cuối cùng lại chui vào trong quần áo, biến mất không thấy nữa.
Mà da thịt dính nước, lại mang theo hấp dẫn khó diễn tả bằng lời.
Tay Thi Vực bắt đầu không an phận, ngón tay của anh thuận theo đường nước trải qua, một đường trượt xuống....
”Bốp.”
Âm thanh vang lên, Thẩm Chanh đưa tay liền đẩy tay anh ra.
Lúc trời tối hôm qua cô gần như bị Thi Vực giằng co cả buổi tối, tâm trạng thật sự rất khó chịu.
Nhưng Thi Vực lại giống như mới biết mùi vị thức ăn, giống như mới nếm thử trái cấm, không biết mệt mỏi muốn đòi hỏi cô.
Cố ý xem nhẹ sắc mặt bị từ chối mà trở nên ảm đạm kia, Thẩm Chanh mềm oặt nằm sấp trên giường nhỏ, nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp tục bổ sung
giấc ngủ.
Thi Vực cúi người ôm cô, cô bực bội lật người, xốc mền tơ đắt giá lên.
Thi Vực thuận thế bắt lấy chăn mền, sau đó ném đi, cả người liền đặt ở trên người của cô, chỉ dựa vào cánh tay cường tráng của anh chống đỡ
thể trọng của anh.
Anh nheo mắt ưng, phóng xạ từ bên trong ra tín hiệu nguy hiểm.
”Thiếu trừng phạt, hả?”
Anh hé miệng, cắn chóp mũi khéo léo của Thẩm Chanh, có vé hơi dùng lực, nhẹ nhàng để lại dấu răng ở phía trên.
Thẩm Chanh cảm thấy có đau một chút, nhíu đầu lông mày, nhẹ giọng lầm bầm: “Đau.”
Thi Vực khẽ cắn không ngừng, giọng nói ậm ờ: “Chính là muốn em đau, không đau không nhớ lâu.”
Thẩm Chanh không cam lòng yếu thế, đưa tay ôm cổ của anh, ngửa đầu dùng phương thức giống nhau đi cắn cái mũi của anh.
Cô dùng sức khẽ cắn, Thi Vực liền đau đến nhíu mày, con ngươi âm u bắt đầu toát lên từng đợt lạnh lẽo.
Thẩm Chanh nhìn bộ dáng của anh, không kiềm được muốn cười.
”Phốc.”
Cô chẳng những không nhịn được cười, còn phun nước miếng đến trên mặt người thần nhìn thấy đều căm phẫn kia.
“....”
Hơi thở nguy hiểm khiếp người, tốc độ nhanh chóng lan tràn ở trong buồng phi cơ nhỏ hẹp.
”Thẩm Chanh Tử, em khá lắm!”
Thi Vực một phát nắm chiếc cằm thon của Thẩm Chanh, đáy mắt một mảnh lo lắng.
Thẩm Chanh có thể cảm giác được lửa giận của anh, đồng thời cũng cảm
giác được trên tay của anh trực tiếp sử dụng lực, vì vậy cười đến mở
rộng.
Cô nén cười, đưa tay trấn an nhẹ nhàng chọc chọc ở trước ngực anh, “Cái kia, xin lỗi, vừa rồi.... không phải cố ý.”