Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Thẩm Chanh đi dạo một vòng ở vườn hoa phía sau, cảm thấy có chút buồn ngủ, liền định trở về phòng nghỉ ngơi một chút.

Phòng cao cấp nhất Thủy Đô, bố cục, trang trí, có thể nói là hạng nhất.

Xa hoa cực hạn, có thể so với cung đình.

Một giường tròn rộng ba mét đặt trên ban công hình tròn trong phòng, chung quanh là cửa sổ thủy tinh sát đất dày ít nhất bảy centimet.

Trên ga giường, chăn mền, cùng với đồ dùng khác, tất cả đều là vật phẩm xa xỉ.

Căn phòng này, là chuyên thuộc về Thi Vực.

Ngoại trừ anh, người có thể đi vào gian phòng này, chỉ có một mình Thẩm Chanh.

Khi nhân viên làm việc dẫn Thẩm Chanh đến gian phòng, không dám vượt qua chút nào, đứng quy củ ở ngoài cửa nghe sai khiến.

Sau khi Thẩm Chanh vào phòng, liền căn dặn tất cả mọi người lui ra, ngay cả vệ sĩ cũng bị cô đuổi đi.

Ngồi lên trên giường lớn hình tròn, cô cởi bỏ giày, nằm trên giường.

Nhìn đèn treo thủy tinh phía trên, cô đưa tay xoa bụng.

Mang thai gì đó, thật sự rất mệt.

Cô nhắm mắt lại, không lâu sau liền ngủ thiếp đi, không có chút nào phát giác được, bên ngoài gian phòng có mấy người đang núp trong bóng tối quan sát, lén la lén lút.

”Chị An, có phải là nơi này không?”

Một tên đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trốn ở một góc hẻo lánh nhỏ giọng dò hỏi người bên cạnh.

Hạ An An lặng lẽ thò đầu ra, liếc mắt nhìn cuối hành lang, gật đầu:“Ừ, nghe anh Duệ nói tầng này chuyên cung cấp cho nhân vật lớn, loại người có mặt mũi như Thi Vực, đến Thủy Đô, nhất định sẽ ở nơi này.”

”Nhưng có ba gian phòng tổng thống đó, sẽ là căn phòng nào?” Tên đàn ông nghi hoặc.

”Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, anh ở nơi này chờ một chút thử xem, tôi trước tìm một chỗ trốn đã. Bình thường anh Duệ không cho tôi đến nơi này, hôm nay tôi đến đây là giấu diếm anh ấy, nếu để cho anh ấy nhìn thấy tôi vậy thì không tốt rồi.” Hạ An An nói xong dừng lại, như là nghĩ đến cái gì, nhắc nhở: “Anh cẩn thận một chút, bên cạnh người phụ nữ kia có vệ sĩ, hơn nữa mỗi người đều là người luyện võ, tuyệt đối đừng để bị phát hiện. Chuyện này nếu anh tốt, tôi cho anh thêm một khoản tiền hoa hồng!”

Vừa nghe đến tiền, ánh mắt tên đàn ông kia lập tức tỏa sáng, vội vàng gật đầu đáp ứng, “Chị An, chị yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi, đảm bảo hoàn thành cho chị!”

”Ừ, chuyện này liền nhờ vào anh đó.” Hạ An An nói xong, lấy từ trong túi xách ra một tờ ảnh chụp, đưa cho hắn ta, “Anh nhớ gương mặt này thật kỹ cho tôi, cô ta vừa xuất hiện, anh liền động thủ, nhớ kỹ, làm sạch sẽ một chút.”

”Được!”

Tên đàn ông liếc nhìn ảnh chụp, rồi cất ảnh chụp đi.

Lúc này Hạ An An mới yên tâm một chút, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, “Đừng để tôi thất vọng đó!”

Nói xong, nhìn quanh khắp nơi một phen, thấy không có người, vội vàng cầm túi xách che mặt, vội vàng đi xuống cầu thang.

Cô ta vừa mới đi, thang máy trên hành lang uốn khúc liền phát ra một tiếng “Đinh....“.

Ngay sau đó, cửa thang máy mở ra.

Đầu Mạc Khuynh Tâm hơi cúi xuống, vừa dùng xem xét tài liệu, vừa đi ra ngoài.

Trong góc, tên đàn ông nhìn thấy cô đi ra từ trong thang máy, lập tức đề cao cảnh giác.

Nhìn chằm chằm phương hướng của cô, muốn nhìn rõ mặt của cô, nhưng Mạc Khuynh Tâm vẫn luôn cúi đầu, khiến hắn hoàn toàn không nhìn thấu được chính diện của cô.

Không có cách nào, tên đàn ông chỉ có thể lấy ảnh chụp từ trong túi ra.

So sánh liền phát hiện, chiều cao, cách ăn mặc của Mạc Khuynh Tâm đều hoàn toàn giống như với người trong tấm ảnh.

Hắn cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt dần hiện ra chút tia sáng âm trầm.

Siết chặt nắm đấm, hung hăng cầm ảnh chụp trong tay vo thành một đoàn, rồi nhét về trong túi quần một lần nữa.

Hắn mở bao bố để ở một bên ra, liếc mắt nhìn đồ vật bên trong, cười đến càng thêm âm trầm khủng bố....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui