Lúc Thẩm Chanh mang thai ba tháng, Thi Vực bá đạo càng thêm cao hơn một tầng, cưng chiều vợ cũng đến mức vô pháp vô thiên.
Mặc kệ Thẩm Chanh đi đến nơi nào, bên cạnh luôn theo chân không ít hơn mười vệ sĩ.
Lúc ra ngoài đi dạo phố, về cơ bản đằng sau luôn theo một đoàn xe.
Thẩm Chanh tìm anh nghiêm túc đàm phán, nhưng Thi Vực chỉ ném cho cô
một câu: “Người phụ nữ của anh, phô trương lớn một chút không ai dám nói xấu.”
Thẩm Chanh: “....”
Cái đó có quan hệ gì với nói xấu ư, mỗi ngày bị người đi theo, có để cho người ta có tự do không!
Đàm phán dùng thất bại chấm dứt, nói gì Thi Vực cũng không chịu rút vệ sĩ về.
Đi ra từ 19 thành hoàng đế, Thẩm Chanh vẫn luôn lạnh mặt.
Mười vệ sĩ theo đuôi phía sau, khoảng cách với cô luôn duy trì khoảng mười mét.
Không dám gần nửa bước, cũng không dám xa một bước.
Đối với mệnh lệnh của Thi Vực, bọn họ càng không dám có chống lại chút nào.
Thẩm Chanh quay đầu lại liếc nhìn vệ sĩ, cố ý đi chậm lại, lúc đi đến một quảng trường buôn bán dày đặc, thân hình cô lóe lên, dung nhập vào
trong đám người.
Không nhìn thấy người nữa, bọn vệ sĩ nhanh chóng tản ra, tìm kiếm khắp nơi.
Nhưng Thẩm Chanh không có cho bọn họ cơ hội có thể tìm được cô, đi vào một quán cà phê.
Ngồi xuống ở một vị trí gần cửa sổ, đưa tay kéo bức màn lên.
Gọi một ly nước trái cây, lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Tử.
Chưa tới 20 phút, Diệp Tử liền đến rồi.
Tần Cận cũng theo tới.
Hai người đi tới chào hỏi với Thẩm Chanh, mỗi người gọi một ly cà phê.
Vốn Diệp Tử muốn ngồi bên cạnh Thẩm Chanh, nhưng vừa mới chuyển động bước chân một chút, đã bị Tần Cận kéo tay lại.
Anh ta chỉ là dùng sức kéo, Diệp Tử liền bị anh ta kéo vào trong ngực, sau đó ngồi ở trên đùi của anh ta.
Diệp Tử đỏ mặt, nhìn có vẻ vừa e lệ vừa đáng yêu.
Tần Cận cúi đầu, xấu xa nhìn cô, bộ dạng như vậy, vừa lưu manh lại ngông cuồng.
Thẩm Chanh chẳng muốn nhìn cử động mờ ám của hai người, bưng nước
trái cây lên uống một ngụm, mới khẽ quét mắt liếc nhìn hai người, hỏi,“Ở cùng nhau rồi?”
Mặt Diệp Tử càng đỏ hơn, vội vã giải thích: “Mỹ nhân, tụi em không có....”
Tần Cận cười nhìn cô, “Đã ngồi trên đùi của anh, còn nói không có?”
Nói xong, lại nhìn về phía Thẩm Chanh, dương môi, “Chị dâu, chị thấy hai chúng tôi có hợp nhau không?”
Thẩm Chanh rất hiểu tên Tần Cận này, ngoài mặt hoa tâm, thật ra trong xương cốt còn bảo thủ hơn phụ nữ.
Đổi phụ nữ rất chuyên cần, nhưng rất ít làm xằng làm bậy.
Ở bên ngoài hòa đồng cởi mở, không nói đến giao thiệp quan hệ rộng rãi, còn rất có tiền.
Mà Diệp Tử đơn thuần lại hiền lành, không hiểu được lòng người, sơ
sẩy một chút sẽ bị người ta lừa, ở cùng Tần Cận là lựa chọn tốt nhất.
Có Tần Cận ở đây, người đàn ông khác không dám có ý đồ bậy bạ với Diệp Tử.
Coi như về sau Thẩm Minh ra khỏi tù, cũng không dám làm gì cô nhóc này.
Cho nên,....
”Thích hợp.”
Ít nhất cô cho là như vậy.
Diệp Tử vừa nghe cô nói thích hợp, cái miệng nhỏ nhắn lập tức vểnh lên, “Mỹ nhân, chị bán đứng em....”
Thẩm Chanh nghe tiếng cười: “Bán em cho Tần nhị thiếu có thể kiếm một khoản lớn, về sau khi các người kết hôn, tài sản của anh ta có một nửa
của em, phòng ốc xe cũng là của em. Khi nào em muốn ly hôn, mang theo
một nửa tài sản của anh ta đi làm một tiểu phú bà.”
Diệp Tử: “....”
Tần Cận lại cười đến càng thêm tùy ý: “Chị dâu, nếu cô ấy đồng ý, em
đương nhiên rất sẵn lòng để cô ấy trở thành một tiểu phú bà.”
Nói xong dừng lại, sau đó tiếp tục nói: “Nhưng tiểu phú bà này, chỉ có thể bao dưỡng một mình tôi.”
Diệp Tử: “....”
Thẩm Chanh: “....”
Quả nhiên là vật họp theo loài, người đàn ông này, cũng bá đạo giống như người đàn ông của cô.