Sau khi Thi Vực vào phòng thử áo, nhân viên cửa hàng ở bên ngoài bắt đầu thảo luận.
Dù sao ai cũng chưa từng thấy qua, thử quần áo một chút lại cần hai người đi vào, hơn nữa còn là một nam một nữ.
Dù là quan hệ bạn trai bạn gái, cũng nên kiêng kỵ, không phải sao?
Nghe thấy tiếng thảo luận truyền vào từ bên ngoài, Thẩm Chanh nhíu
mày, cô không hề thích thành đề tài câu chuyện trong miệng người khác.
Thi Vực nhìn thấy bộ dáng của cô, sau khi buộc dây sau lưng cô, liền đi ra ngoài.
Ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn nhân viên cửa hàng lắm miệng, tất cả mọi người đều bị hù đến không dám nói nữa.
Thi Vực có uy tín danh dự ở thành Giang, thế nhưng mỗi ngày nhân viên cửa hàng này đều giao tiếp nhiều với phụ nữ có thai, cho nên rất ít khi đi chú ý những nhân vật nổi tiếng, nhân vật lớn ở thành Giang.
Cho nên bọn họ cũng không biết mình đắc tội là ai.
Thi Vực cũng không muốn nói nhảm một chữ với những người này, chỉ là một cuộc điện thoại, ông chủ cửa hàng lại đến rồi.
Vừa nhìn thấy anh, lập tức cúi đầu khom lưng: “Thi thiếu đại giá quang lâm, thật sự là không tiếp đón từ xa....”
Thi Vực không đếm xỉa ông ta a dua nịnh hót, lạnh nhạt quét qua rất nhiều nhân viên cửa hàng đang cúi đầu đứng ở bên cạnh.
”Để cho bọn họ cút.”
Mấp máy môi, một câu lạnh lùng đến cực điểm tràn ra từ giữa răng của anh.
Ông chủ lau mồ hôi lạnh, không dám có một chút không tuân theo phân phó của anh, gật đầu đáp: “Dạ, vâng....”
Nhân viên cửa hàng bị đuổi việc ngay tại chỗ, các cô thậm chí đến bây giờ cũng không biết, rốt cuộc mình đã đắc tội nhân vật lớn nào.
Chỉ có Thẩm Chanh biết, dù cô chỉ không vui một chút, nhưng luôn có
một người đàn ông sẽ đứng ra đầu tiên, giải quyết hết ngọn nguồn không
vui cho cô.
Buổi tối lúc nằm ở trên giường, cô nghĩ tới một câu.
Thà phụ người thiên hạ, duy chỉ không phụ em.
Nếu ở cổ đại, người đàn ông của cô nhất định là hôn quân!
Mà cô, cũng nhất định là yêu phi đắc kỷ bị nghìn người phỉ nhổ.
Thi Vực dùng tay chống cằm, quay đầu, híp mắt nhìn cô, “Đang suy nghĩ gì?”
Bị giọng nói của anh quấy rầy suy nghĩ, Thẩm Chanh định thần lại, cô
hờ hững đáp một câu, “Đang suy nghĩ tại sao anh lại có tiền như vậy.”
Thi Vực đưa tay ôm cô tới, nhỏ giọng nói: “Là tiền của em.”
Thẩm Chanh ngẩng đầu nhìn anh, trên gương mặt nhỏ lộ ra vài phần không vui, “Sao, anh cho rằng em là coi trọng tiền của anh?”
Thi Vực cắn vành tai của cô, nhẹ giọng quát lớn: “Nghĩ lung tung.”
Anh nói xong dừng lại, nói tiếp: “Thẩm Chanh Tử, anh từng nói, người
của anh là của em, xe là của em, phòng là của em, tất cả tất cả đều là
của em. Dù em coi trọng tiền của anh thì thế nào, anh đồng ý cho em!”
Thẩm Chanh thoáng sửng sốt, sau vài giây, hai tay của cô quấn lên cổ
của anh, tiến gần sát anh hỏi, “Vậy rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền?”
”Chín tỷ.”
Đối với cô, Thi Vực chưa bao giờ giữ bí mật.
Thẩm Chanh nghe, khóe môi dâng lên chút ý cười xấu xa, “Vậy nếu em ly hôn với anh, có thể chia rất nhiều triệu, sau đó, em liền thành tiểu
phú bà rồi!”
Ánh mắt của anh đột nhiên trầm xuống, cắt đứt ý nghĩ của cô: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Thẩm Chanh càng thêm dùng sức kéo cổ của anh, sau đó liền nghiêm
chỉnh, “Ông xã, Tần nhị thiếu nói, nếu anh ta và Diệp Tử kết hôn, chẳng
những đồng ý ly hôn, còn nguyện ý chia một nửa gia tài cho Diệp Tử, để
em ấy làm tiểu phú bà.”
”Anh ta là anh ta, anh là anh.”
Sắc mặt Thi Vực âm trầm, giống như tâm tình không tốt vì Thẩm Chanh nhắc tới người đàn ông khác.
”Vậy anh không thể học sự rộng lượng của anh ta một chút sao!”
”Không thể.”
”Cùng lắm thì sau khi ly hôn, em bao dưỡng anh!”
”Vậy thì có thể, ly hôn, cho em toàn bộ tiền.”
“....”