Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Nhìn thấy vẻ mặt mất mác rõ ràng của Thẩm Chanh, Thi Vực liền ngồi trên ghế sofa, tay phải nắm lấy bờ vai của cô, kéo cô vào trong ngực.

”Nếu em thích tiệc rượu, anh sẽ sai người làm một cái, gọi Tần Cận và Diệp Tử tới, để bọn họ nói chuyện một chút với em.”

Thi Vực hiếm khi nói nhiều lời như vậy để dỗ dành một người phụ nữ, vốn cho là cô sẽ tiếp nhận, nhưng Thẩm Chanh không lĩnh tình, ngược lại càng không vui.

”Đây không gọi là tiệc rượu, gọi là tụ hội của bạn bè thân thích!”

Thẩm Chanh tránh tay của anh ra, quay lưng đi không để ý tới anh.

”Anh cứ để em buồn chết là được rồi.”

Tay Thi Vực rơi xuống trống không, sắc mặt rất khó coi, anh đột nhiên đứng dậy, xoay người đi thư phòng.

Nghe được tiếng bước chân của anh mỗi lúc một xa, trong lòng Thẩm Chanh rầu rĩ.

Bên này, lúc Thi Vực đi thư phòng, vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc thiệp mời này là ai đưa tới.

Suy nghĩ hồi lâu vẫn nghĩ không ra, liền gọi điện thoại sai Tôn Nham đi thăm dò.

Đưa những món đồ chơi lộn xộn lung tung này tới để cho người phụ nữ của anh trông thấy mà thèm, là chán sống sao.

Cùng một thời gian, nhân vật lớn đưa “món đồ chơi lộn xộn lung tung” kia không nhịn được đánh một cái hắt xì thật lớn.

Thi Vực ở thư phòng hút một điếu thuốc, hút vô cùng chậm, có một nữa đều là tự cháy rơi.


Bộ dáng của anh, như là đang lựa chọn.

Dập tắt tàn thuốc chỉ còn một chút ở trong gạt tàn thuốc, đưa tay liếc mắt nhìn đồng hồ quý giá, nửa tiếng trôi qua rồi.

Anh đột nhiên đứng dậy, bước ra khỏi thư phòng.

Muốn đi xem Thẩm Chanh có ngủ hay chưa, có đắp kín mền hay không, cho nên liền quay về phòng ngủ một lần nữa.

Từ sau khi anh đi, tư thế của Thẩm Chanh đều chưa từng thay đổi qua, vẫn đưa lưng về phía anh, lặng im bất động.

Thậm chí cô có chút tức giận nghĩ, ném lại một mình cô, cô nằm ở chỗ này, đau lòng chết anh.

Thẩm Chanh có chút rầu rĩ.

Không biết tại sao mình lại tức giận như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui cô mới suy nghĩ cẩn thận, có thể là bị người đàn ông này chiều hư rồi.

Thi Vực vào cửa vừa nhìn thấy bộ dáng của cô, sắc mặt liền trầm xuống.

Tiến lên, không nói một lời bế cô đến trên giường, phủ chăn mền lên, lạnh lùng nói: “Tại sao không nằm trên giường?”

Thẩm Chanh liếc mắt, ánh mắt chuyển đi nơi khác, không nhìn anh: “Sofa mát mẻ, em thích.”


Cô sợ vừa tiếp xúc với ánh mắt của anh, nói không chừng sẽ quên bây giờ mình đang tức giận với anh.

Hai người duy trì im lặng một lúc lâu, vẫn là Thi Vực bại trận trước, anh nhíu chặt mi tâm, “Đi đi.”

Chỉ cần cô vui vẻ, chuyện gì cũng dễ nói.

Ngược lại Thẩm Chanh sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng được anh đang nói cái gì.

Trong nháy mắt sau khi trong lòng hoan hô vui sướng qua đi, liền cảm thấy có chút áy náy....

Có phải vừa rồi cô hơi náo loạn vô lý không?

Thẩm Chanh cẩn thân từng ly từng tí duỗi ngón trỏ ra nhẹ nhàng chọc mặt Thi Vực một chút, thử hỏi: “Anh tức giận rồi?”

Thi Vực thờ ơ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng: “Không có.”

Bộ dạng kia của anh rõ ràng chính là nói: “Anh rất tức giận, đừng chọc anh.”

Thẩm Chanh thoáng nhíu mày: “Nếu không.... em không đi nữa?”

Vẻ mặt Thi Vực cũng không có biến hóa, dường như rất tỉnh táo.

Anh hơi giãn lông mày ra một chút, nhìn cô chăm chú, môi mỏng khẽ động: “Đi.”

Anh nằm nghiêng ở bên người Thẩm Chanh, ôm cả người và chăn vào trong ngực, nhấc đầu đặt ở trên cần cổ của Thẩm Chanh, ngửi mùi hương của cô.

Qua một hồi lâu, anh cũng không nói câu gì.

Ngay vào lúc Thẩm Chanh cho là anh đã ngủ, cách chăn mền truyền đến giọng nói chìm lạnh: “Không đi, em sẽ không vui.”

Cánh tay của anh căng thẳng, càng thêm dùng sức ôm chặt cô vào lòng: “Anh muốn làm cho em vui vẻ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận