Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Thẩm Chanh ngủ một giấc tỉnh dậy, trên giường đã không còn bóng dáng của Thi Vực.

Cô chỉ nhớ rõ tối hôm qua náo tính tình với anh một trận, sau đó bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.

Nằm trên giường thêm một lúc, đầu óc từ từ rõ ràng, cô mới xoay người xuống giường.

Có thể có người nhét cô vào dưới cánh chim của anh, cho cô cuộc sống
an ổn, để cô mỗi ngày đều ngủ đến tự nhiên tỉnh, vẫn là rất hạnh phúc.

Rửa mặt đơn giản một phen, Thẩm Chanh chọn lấy một bộ váy màu trắng mộc mạc tương đối rộng rãi mặc vào, sau đó xuống lầu.

Vừa đi vào phòng khách, đã thấy trên ghế sofa đặt một cái hộp.

Cô đến gần xem xét, là một hộp quà tinh mỹ, vẻ ngoài cái hộp hoa lệ đại khí.

Mở ra xem, bên trong đựng một kiện lễ phục dạ hội.

Thẩm Chanh cười cười.


Không cần nghĩ, cũng biết là ai đưa rồi.

Để ở nơi nổi bật như vậy, hiển nhiên là hy vọng cô vừa liếc mắt liền nhìn thấy nó.

Không nghĩ đến người đàn ông này, còn có lúc cẩn thận như vậy.

Chất liệu lễ phục là lụa, là một kiện váy liền áo, màu đen.

Cô đưa tay kéo, cả bộ y phục liền trượt ra, xúc cảm cực kỳ tốt.

Hơn nữa bộ lễ phục này tinh sảo đến muốn mệnh, một cây kim một sợi chỉ đều theo đuổi sự hoàn mỹ.

Thẩm Chanh rất thích phong cách đơn giản nhưng không mất mỹ cảm, không khoa trương như vậy.

Sau khi ăn sáng xong, cô ôm hộp quà lên lầu.

Thay lễ phục, không ngờ lại vừa người như vậy.

Thẩm Chanh nhìn kỹ mình trong gương.

Chỗ eo hơi rộng, lo ngại đến cô mang thai ba tháng, sẽ không bó chặt
bụng giống như những lễ phục giống như bó chặt eo kia, nhưng lại không
rộng thùng thình giống quần áo bà bầu.

Chỗ làn váy áp dụng thiết kế đuôi cá hình giọt nước, càng nổi bật eo nhỏ chân dài của cô lên.

Quan trọng nhất là, phong cách cả bộ đồ này, quả thật vô cùng phù hợp với khí chất của cô.

Thẩm Chanh soi gương một hồi lâu, giống như sực nhớ ra gì đó liền xoay mình lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho Thi Vực.


Nhưng vừa bấm số xong, lại bị cô cúp máy.

Nói không chừng lúc này anh đang xử lý chuyện ở công ty mới, bởi vì
trong khoảng thời gian này có rất nhiều chuyện đều cần anh tự mình làm.

Cô nghĩ một lát, cô mở tin nhắn ra, soạn một tin: “Rất thích.” gửi đi

Không ngờ mới gửi đi chưa tới mười giây, điện thoại di động liền rung lên, hiển thị có tin nhắn mới.

Người đàn ông này, chẳng lẽ cho tới bây giờ trong lúc làm việc đều không chăm chú, cứ đợi tin nhắn của cô ư?

Thẩm Chanh mở tin nhắn ra, anh trả lời rất ngắn gọn, giọng điệu lại không có chút khách sáo: “Không có lần sau.”

Thẩm Chanh cười, cô đã có thể tưởng tượng được nét mặt của anh.

Vì vậy, không nhịn được nghĩ muốn trêu chọc một chút.

Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô chậm rãi đánh chữ: “Em rất thích bộ dáng nghĩ một đằng nói một nẻo của anh.”

Lần này, Thi Vực không có lập tức trả lời tin nhắn.


Thẩm Chanh ở bên cạnh trầm mặc một lúc, hơi nhoẻn môi cười, lại thêm
một tin: “Còn thích bộ dáng anh muốn ngủ với em mà lại ngủ không được.”

Lần này, ngược lại Thi Vực trả lời tin nhắn rất nhanh: “Yêu thích anh là chuyện em phải làm.”

Rất nhanh lại nhận được một tin: “Chờ em sinh đứa nhỏ xong, em nhất định sẽ hối hận lời đã nói vào hôm nay, “

Thẩm Chanh vui vẻ.

Sanh con, còn muốn hơn nửa năm!

Cùng lúc đó trong phòng họp, nhân viên tài vụ đang chuẩn bị bị răn dạy vì xuất hiện sơ hở, lại khó hiểu được đặc xá rồi.

Đồng nghiệp ở cửa lén xem náo nhiệt gọi anh ta lại, thỉnh giáo anh ta dùng biện pháp gì khiến BOOS phá lệ.

Nhân viên đó vừa đi ra từ phòng làm việc không hiểu gãi gãi đầu, cũng mờ mịt chẳng hiểu gì: “Tôi cũng không biết tại sao, BOOS chỉ là xem
điện thoại một lúc, liền kêu tôi đi ra rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận