Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Qua một hồi lâu, Thẩm Chanh mới đi cà nhắc tiến đến bên tai Thi Vực,“Ông xã, bây giờ tham muốn chiếm hữu của anh giống như càng ngày càng
mạnh rồi.”

Thi Vực nghe tiếng, một tay nắm eo của cô, kéo cô vào trong ngực.

Anh cầm ly rượu nhấp một ngụm, sau đó hạ thấp giọng nói: “Em không thích?”

Thẩm Chanh rõ ràng cảm giác được trong mắt người đàn ông bên cạnh
toát lên tín hiệu nguy hiểm, liền đưa tay mềm mại ôm cổ anh, tiếp tục
ghé vào lỗ tai anh nói: “Em thích.”

Cô là nói thật, có anh ở bên người, cô rất có cảm giác an toàn.

Thi Vực cúi đầu nhìn cô, khóe môi cũng nâng lên một độ cong.

Trên tiệc rượu người đến người đi, mùi rượu bốn phía, Thẩm Chanh tham lam hít mũi một cái.


Trước kia cô rất chung thủy với rượu trắng, ngược lại không có cảm
giác với rượu đỏ mà đại đa số người đều thích, cô am hiểu uống rượu,
cũng am hiểu phẩm rượu.

Nhưng, kể từ sau khi mang thai, rượu gì đó đương nhiên là không thể gặp mặt rồi.

Dù Thi Vực không cấm, chính cô cũng biết cân nhắc lợi hại, dù sao uống rượu thật sự không tốt cho cục cưng.

Chỉ là hiện tại thân ở tiệc rượu, bốn phía đều là các loại rượu nổi
tiếng, tuy rằng đại đa số mọi người thích rượu đỏ, nhưng cùng không
thiếu thích rượu trắng, Whisky như Thẩm Chanh.

Trên cái bàn dài hẹp bên cạnh đặt xếp chỉnh tề chồng những cái ly,
bên trong rót đầy rượu ngon hương thuần từ trên xuống dưới, không chịu nổi sức hấp dẫn của rượu ngon, Thẩm Chanh không nhịn được đi tới gần
hít sâu một hơi.

Hành động này không tránh được ánh mắt của Thi Vực.

Anh cất bước đi tới, ôm lấy cô từ phía sau lưng, để cằm ở hõm vai của cô, thấp giọng nói: “Không cho phép làm xằng làm bậy.”

Bộ dạng lúc người phụ nữ anh say mê, chỉ có thể giữ lại để chính anh về nhà từ từ xem.

Thẩm Chanh biết rõ anh sẽ không chấp nhận cô đụng rượu, nhưng vẫn không nhịn được năn nỉ nói: “Chỉ nếm một ngụm.”

Giọng điệu Thi Vực không cho phản bác: “Không thể nào.”

Thẩm Chanh cọ sát ở trên quần áo của anh, thấy anh không có phản ứng, vì vậy bày ra một nét mặt đáng thương.

Nếu như không phải trong buổi tiệc thì may rồi, nhưng nơi này nhiều

rượu ngon như vậy, đối với Thẩm Chanh mà nói, phải nhịn xuống thì thật
là một khiêu chiến rất lớn.

Thẩm Chanh tự nhận sự nhẫn nại không có tốt bằng Thi Vực, so với anh, cô cam bái hạ phong.

Cánh tay có lực của Thi Vực chế trụ bờ eo của cô, Thẩm Chanh dùng hết sức lực tiếp tục cọ.

Cứ như vậy, hơn mười giây trôi qua, cuối cùng Thi Vực buông lỏng tay ra.

Thẩm Chanh nhếch môi, muốn đưa tay đi bưng cái ly.

Cô đương nhiên không có ý định uống, chỉ là muốn nhấp vào trong miệng một chút, nếm thử hương vị mà thôi.

Không ngờ có tay một người còn nhanh hơn cô, đoạt trước một bước bưng đi cái ly cô nhìn trúng kia.

Thẩm Chanh quay đầu lại thì thấy, Thi Vực đã hơi ngửa đầu rót ly rượu đó xuống.

Còn chưa kịp phàn nàn, lại thấy anh vươn tay bắt lấy cằm của cô, cứ như vậy hôn xuống.

Giữa gắn bó quấn quýt, trong miệng cũng lây dính một chút mùi rượu ngon thơm ngát, thật sự chỉ có một chút chút.


Thẩm Chanh khẽ sửng sốt, dường như nghe được người chung quanh nhỏ giọng hút khí.

Tất cả điểm vị giác giống như đều mở ra trong nháy mắt, cô thẫn thờ nghĩ, mùi vị rượu này thật không tệ.

Một nụ hôn dài qua đi, Thi Vực ngẩng đầu lên, ánh mắt chiếm lấy cô: “Nếm đủ chưa?”

Thấy Thẩm Chanh còn kinh ngạc không có phản ứng, anh lại bưng lên một ly uống một ngụm: “Còn muốn?”

Tuy rằng đã thành thói quen với cách nói chuyện của anh, nhưng nơi
đây nhiều người như vậy.... Thẩm Chanh vội khoát khoát tay: “Đủ rồi
.... Đủ rồi.”

Nghĩ đến bộ dáng anh vừa hôn cô, Thẩm Chanh không kiềm chế được đỏ mặt lên.

Không biết tại sao, ở trước mặt anh, cô càng ngày phụ nữ, không.... có lẽ là càng ngày càng giống cô gái nhỏ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận