Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Vừa lúc đó, hiện trường tiệc rượu bỗng vang lên xôn xao ầm ĩ.

Mạc Khuynh Tâm bị người vây quanh đi tới, phô trương rất lớn, không thua gì lúc Thi Vực và Thẩm Chanh tiến vào.

Người chủ tiệc rượu lập tức tiến lên nghênh đón, lời nói hay a dua nịnh hót không ngừng.

Tuy rằng Mạc Khuynh Tâm mới đến thành Giang không lâu, nhưng cô ta
thường hay xuất hiện ở tầm mắt công chúng, cho nên gần như chỉ cần là
người trên xã hội thượng lưu, về cơ bản đều biết cô ta.

Có một nhóm người chỉ biết cô ta có tiền, nhưng cũng không biết hậu
đài cứng rắn phía sau cô ta, cho nên đối với phách lối của cô ta, ít
nhiều gì thì vẫn có chút khinh thường.

Nhưng nhóm người đó chỉ chiếm phần nhỏ.

Đại đa số mọi người sau khi nhìn thấy cô ta xuất hiện, lập tức tiến ra đón mời rượu.

Đối mặt với người không ngừng đi lên mời rượu, Mạc Khuynh Tâm nhận

từng người, không có chút không kiên nhẫn và từ chối nào, từ đầu đến
cuối mặt luôn mỉm cười, duy trì khí chất cao nhã.

Thẩm Chanh nghiêng dựa vào bên cạnh, nhìn Mạc Khuynh Tâm được vây
quanh, vuốt vuốt ly rượu rỗng trong tay, có chút từ chối cho ý kiến.

Xa xa, Mạc Khuynh Tâm thấy được Thẩm Chanh, cô ta cười từ chối lòng
tốt của mọi người, nện bước chân ưu nhã đi về phía Thẩm Chanh.

”Thẩm tiểu thư, đây là lần thứ tư chúng ta gặp mặt đúng không.”

Mạc Khuynh Tâm đi đến trước mặt Thẩm Chanh, đưa một ly rượu sâm banh tới, “Nể mặt uống với tôi một ly được không?”

Thẩm Chanh cũng không tiếp rượu cô ta đưa tới, mà là tiếp tục vuốt vuốt ly rượu.

Một hồi lâu sau, mới ngước mắt liếc nhìn Mạc Khuynh Tâm, đôi môi đỏ
mọng nhẹ nhàng bĩu một cái: “Rượu cái gì, không có hứng thú.”

Mạc Khuynh Tâm hiểu ý cười, hoàn toàn không có bởi vì cô từ chối cô
ta mà biểu hiện ra một chút khác thường, cô ta thu hồi tay, thuận tiện
bỏ ly rượu sâm banh kia vào trong khay của bồi bàn bên cạnh.

Nhìn bồi bàn đi xa, cô ta mới bưng một ly rượu khác lên nhẹ nhàng lắc lư, sau đó đưa đến bên môi khẽ nhấp một ngụm.

”Thẩm tiểu thư không phải không có hứng thú với rượu, mà là không có hứng thú uống rượu với tôi đi.”

Thẩm Chanh cười cười, không nói gì.

Thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Khuynh Tâm, trực giác liền nói
cho cô biết, Mạc Khuynh Tâm không phải là một nhân vật đơn giản.

Là địch hay bạn, tạm thời không rõ lắm.


Nhưng cô có thể nhìn ra cô ta đang tận lực ngụy trang.

Mạc Khuynh Tâm lại uống một ngụm rượu, có chút lười biếng tựa vào
trên hình trụ thủy tinh trong đại sảnh tiệc rượu, đôi mắt mỉm cười nhìn
Thẩm Chanh, “Nghe nói Thẩm tiểu thư còn có một người em trai?”

Nghe giống như một vấn đề vô ý, lại làm cho Thẩm Chanh cảnh giác lên.

Nhưng tuy là như vậy, ngoài mặt cô vẫn gió thoảng mây trôi, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Mạc Khuynh Tâm nâng ly rượu lên, đặt ngay trước mắt ưu nhã lắc lư,
nhìn mặt Thẩm Chanh thông qua chất lỏng màu vàng óng, nụ cười trên mặt
cô ta càng sâu, “Thật tốt, tôi cũng muốn có một người em trai.”

Thẩm Chanh nghe tiếng, nhếch môi, “Ừ, vậy trở về bảo mẹ cô sinh một người cho cô.”

Mạc Khuynh Tâm cười yếu ớt không nói, đưa ly rượu tới bên miệng, ngửa đầu uống một hớp hết ly.

Đặt ly rượu xuống, cô ta cười một tiếng: “Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được.”

Nói xong, cô ta xoay người đi nơi khác.


Nhìn bóng lưng của cô ta, cuối cùng nụ cười nơi khóe môi của Thẩm Chanh cũng thối lui.

Người phụ nữ kia, rốt cuộc là ai.

”Mỹ nhân!”

Ngay vào lúc cô trầm tư, nghe được một tiếng gọi ngọt ngào.

Thu hồi tâm tư nhìn về phía nơi xuất ra âm thanh, là Diệp Tử.

Cô nhóc là đi cùng Tần Cận.

Tần Cận đi ở phía sau cô, một tay cắm ở trong túi quần, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, thỉnh thoảng đưa vào trong miệng hút một hơi, lại
chậm rãi phun vòng khói ra.

Động tác và tư thế anh tuấn như thế, cũng mê đảo không ít thiên kim
danh viện ở đây, dẫn tới một trận lại một trận than thở sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận