Diệp Tử thoáng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, “Lên, lên, lên gì?”
”Lên giường!”
”Anh....”
”Em không muốn, anh liền cưỡng bức em, sau đó cưới em.”
”Anh....”
”Ông đây thích em, em còn không muốn, ngậm miệng lại đừng nói gì cả, nếu không hiện tại liền kéo em về nhà lên giường.”
“....”
Diệp Tử ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.
Tần Cận đạp một cước xuống chân ga, xe lái bay nhanh ra ngoài.
Đêm, càng sâu.
Vừa bị thả đến trên giường còn chưa đến mười phút, Thẩm Chanh liền
tỉnh dậy.
Mở mắt ra, nhìn thấy Thi Vực nghiêng dựa vào bên cạnh, anh nhắm mắt lại, nhíu mày, nhìn có vẻ hơi mệt.
Thẩm Chanh biết anh mệt mỏi.
Đưa tay nhẹ khẽ đẩy đẩy anh, “Đi tắm rửa.”
Cô vừa dứt lời, anh lại đột nhiên xoay người qua, ngay cả mắt cũng không có mở ra, liền đưa tay kéo cô vào trong lòng.
Cuối cùng, vùi mặt ở trên xương quai xanh của cô, ngửi ngửi mùi trên người cô, thấp giọng nói: “Tối nay không tắm.”
”Có mùi mồ hôi.”
”Ừ, không tắm.”
”Có mùi rượu.”
”Không tắm.”
”Có mùi thuốc lá.”
”Thật phiền phức.”
Mặt Thi Vực mang theo lạnh lẽo, mở mắt ra nhìn cô một cái, vẫn là xoay người xuống giường, quay người đi vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng lại, rất nhanh liền vang lên tiếng nước chảy ào ào.
Thẩm Chanh cười cười, trở mình tính tiếp tục ngủ.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, chợt nghe đến tiếng điện thoại rung.
Mở mắt ra lần nữa, thấy là điện thoại Thi Vực thả ở trên tủ đầu giường nhận được một cái tin nhắn, cũng không để ý nữa.
Nhắm mắt lại lần nữa, điện thoại lại rung lên.
Cô vốn không muốn để ý, nhưng điện thoại liên tiếp rung lên nhiều lần, vì vậy cô lấy di động qua xem.
Trên điện thoại di động đã khóa, cần nhập mật mã vào.
Nhập vào 1-2-3-4-5-6, sai.
6-5-4-3-2-1, sai.
0-0-0-0-0-0, vẫn sai.
Không biết sao, Thẩm Chanh liền muốn thử sinh nhật của mình xem.
Tiếp tục nhập vào xx0908....
Lần này, khóa điện thoại thành công mở ra.
Hình nền và hình chủ đề điện thoại, vẫn là hình của cô.
Bất giác, cong khóe môi lên.
Lúc này mới nhìn đến, có ba tin nhắn chưa đọc, đều là đến từ cùng một dãy số xa lạ.
Mở tin nhắn thứ nhất ra, nội dung là: “Có muốn biết bí mật của vợ anh không.”
Nụ cười nơi khóe môi thu lại vài phần, lại mở tin thứ hai ra: “Nếu như muốn, trả lời tôi.”
Thẩm Chanh khẽ nhíu mày, mở một tin nhắn cuối cùng ra.
Lúc nhìn thấy tin nhắn này, chân mày cô càng nhíu chặt hơn.
Bởi vì, tin nhắn này chỉ có ba chữ ngắn gọn.
Kí tên: “Mạc Khuynh Tâm.”
Tay nắm di động từ từ buộc chặt, một luồng cảm giác bất an tự nhiên sinh ra.
Mà nơi phát ra loại cảm giác này, cũng không phải bởi vì người gửi là Mạc Khuynh Tâm, mà là một câu kia: Có muốn biết bí mật của vợ anh
không.
Bí mật của cô?
Trực giác nói cho cô biết, có lẽ bí mật này không phải bịa đặt giả tạo.
Chỉ là bí mật này, sẽ là cái gì?
Lúc ở tiệc rượu, đối thoại nghe được ở bên ngoài toilet, có quan hệ gì với chuyện này hay không.
”Đang suy nghĩ gì?”
Không biết Thi Vực đã tắm rửa đi ra từ bao giờ, sau khi lên giường ôm lấy cô từ phía sau.
Thẩm Chanh hoàn hồn, nói một câu không có gì, liền đưa điện thoại di động cho anh: “Có tin nhắn.”
Thi Vực thuận tiện ném điện thoại di động sang một bên, ôm eo của cô một lần nữa.
Anh ôm sát cô từ phía sau, kề mặt ở trên mặt của cô, nói nhỏ ở bên tai cô: “Trên người của anh còn có mùi mồ hôi hay không.”
Thẩm Chanh xoay đầu lại, tiến đến gần sát ngửi ngửi, sau đó nói: “Giống như mùi thơm của em.”