Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Cộng thêm trên đầu vẫn luôn tiếp xúc với họng súng kim loại xúc cảm
lạnh buốt, anh ta chỉ đành ôm đầu xuống xe, dựa theo yêu cầu của bọn họ
ngồi xổm ở ven đường.

Tên đàn ông cầm đầu xử lý tài xế xong, lại tự mình tới mở cửa xe thay Thẩm Chanh, làm một tư thế mời.

Anh ta không có nói lời dư thừa, Thẩm Chanh cũng lười hỏi anh ta, bình tĩnh xuống xe, mắt cũng không nhìn anh ta.

Bộ dáng kiêu căng, đẹp đến nỗi có chút kỳ quái.

”Thẩm tiểu thư, mời lên xe.”

Người đàn ông cũng không thèm để ý thái độ của Thẩm Chanh, đối với cô vẫn khách khách sáo sáo.

Chỉ là khiến anh ta không ngờ chính là, Thẩm Chanh lại có thể không có một chút do dự, liền cúi người ngồi vào trong xe.

Tên đàn ông sợ run một giây, vung tay lên, làm một dấu tay rút lui, một đám người liền đâu vào đấy lên xe.


Súng chống đỡ ở trên huyệt thái dương được thu hồi, tài xế xụi lơ
trên đất, ngẩng đầu lên trông thấy chiếc xe Lincoln nhanh chóng đi mất.

Trong xe, Thẩm Chanh không có chút bối rối nào.

Ngồi ở trên ghế sau, cô hờ hững vén tóc rối bời đến sau tai, lạnh nhạt lên tiếng: “Mạc Cẩn phái các người tới?”

Một xe yên tĩnh, không có người trả lời vấn đề của cô.

Đám người áo đen kia, thật giống như thu lại hơi thở, không nói một chữ.

Thấy bọn họ không nói gì, Thẩm Chanh ngược lại nở nụ cười.

Đám người kia được huấn luyện rất nghiêm, vừa nhìn liền biết đã chịu đựng cách huấn luyện cực cao.

Dù bọn họ không nói, cô cũng có thể đoán được là tổng thống.

Sợ rằng chỉ có vị tổng thống kia, mới có thể nuôi một đám người lợi hại như vậy.

Lái xe thật lâu, Thẩm Chanh bị lượn quanh đến hoàn toàn mất đi nhận biết phương hướng.

Khoảng bốn mươi phút sau, tốc độ xe chậm lại.

Sau đó, xe chạy nhanh lên một đường xe chạy thật dài.

Liếc mắt nhìn ngoài cửa xe, Thẩm Chanh chỉ cảm thấy một bầu không khí trang nghiêm.

Cuối cùng xe cũng ngừng lại.

Thẩm Chanh như là buồn bực hỏng rồi, trong dạ dày bắt đầu có chút cuồn cuộn.


Cô hít vào một hơi thật sâu, cố gắng hết mức điều chỉnh xong trạng thái của mình.

Sau khi xuống xe, Thẩm Chanh thấy rõ hoàn cảnh hiện tại của bản thân mình.

Đây là một tòa nhà rất lớn, chiếm diện tích đến mức cô đã không tính ra.

Đường xe chạy rộng rãi trước cửa, gần như có thể làm sân cỏ rộng mênh mông, đài phun nước dưới ánh mặt trời chiếu ra từng cái cầu vồng, xà
nhà kiểu Châu Âu trong khiêm tốn lại mơ hồ lộ ra hơi thở xa hoa.

Cùng lúc đó, người áo đen dẫn đầu kia mang theo một đám đàn ông mặc
âu phục chỉnh tề đồng loạt cúi người: “Hoan nghênh Thẩm tiểu thư!”

Trong nháy mắt vẻ mặt Thẩm Chanh cứng ngắc lại một chút, không biết rõ tất cả trước mắt có ý đồ gì.

Người đàn ông cầm đầu có loại khí độ nhìn quen sóng to gió lớn, sau
khi dẫn mọi người đi qua hành lễ, lại không khiêm tốn cũng không kiêu
căng cúi chào trước mặt Thẩm Chanh, rồi mới lên tiếng: “Thẩm tiểu thư,
tổng thống muốn gặp cô.”

Giọng điệu anh ta nói chuyện rất rõ ràng, rất có quy tắc, nhưng cũng
không có vẻ mặt dư thừa, vừa nhìn đã biết đã bị huấn luyện thành người
nghiêm và kỷ luật từ nhỏ.


Tổng thống muốn gặp cô?

Phái người làm nhiều chuyện như vậy, hiện tại cuối cùng muốn lộ ra
chân dung rồi.

Thẩm Chanh lạnh nhạt lướt mắt nhìn anh ta, khóe môi hơi gợi lên, phát ra một tiếng cười khẽ: “Gặp tôi làm gì?”

Người đàn ông có vẻ hơi cúi đầu với cô, nhưng lại im lặng không nói, hiển nhiên là được dặn dò không thể trả lời.

Thẩm Chanh không phải không hiểu rõ, những người làm thuộc hạ này,
chỉ là một con dao sắc trong tay chủ nhân, bọn họ chỉ có thể làm theo
phân phó của phía trên.

Cho nên cô cũng không có ý định làm khó bọn họ, mà là thay đổi một vấn đề: “Ông ta ở đâu?”

Hiện tại cô chỉ biết là, người thao túng hết thảy ở phía sau chính là tổng thống Mạc Cẩn, nhưng lại vẫn hoàn toàn không biết gì về những tình huống khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận