Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Thi Vực gật đầu, sau đó dẫn đầu đi ra từ container ẩn thân của bọn họ, vươn tay, một phát giải quyết một người thủ vệ.

Cứ như vậy một đường cách Tần Cận mỗi lúc một xa, đồng thời cũng dẫn dắt thủ vệ rời khỏi vùng cắm điểm lân cận.

Tần Cận thăm dò nhìn nhìn vùng lân cận, sau khi xác định an toàn, bước nhanh đi về phía ngược lại.

Rất nhanh, liền đi tìm gian phòng an trí cho Thẩm Mộc.

Mà trông coi ở bên trong, lại chỉ có hai người.

Kỹ thuật bắn súng của Tần Cận không tính là rất chính xác, nhưng giải quyết hết hai người phiền toái này thì hoàn toàn không có vấn đề.

Anh híp mắt, nhìn khoảng cách một chút, bắn liền hai phát súng từ nơi bí mật gần đó, chia ra bắn trúng lồng ngực và bụng hai người thủ vệ
kia.

Thấy bọn họ ngã xuống, Tần Cận nhanh chóng đi tiến gian phòng, định mang Thẩm Mộc rời đi.


Thẩm Mộc vẫn nằm ở trạng thái hôn mê, trên người cũng không có buộc dây thừng, đối với chuyện nghĩ cách cứu viện mà nói thì dễ dàng hơn rất nhiều.

Ngay tại lúc Tần Cận định đỡ Thẩm Mộc dậy từ trên giường, bụng đột nhiên truyền đến một trận đau nhức kịch liệt.

Cảm giác đau đớn mãnh liệt, khiến anh không nhịn được phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Là thủ vệ vừa mới trúng đạn, còn có một hơi thở, bất chấp tất cả bò
dậy từ dưới đất, đâm dao luôn mang theo bên người vào thân thể của Tần
Cận.

Thân hình Tần Cận run lên, vị trí bụng nhanh chóng chảy ra máu tươi, nhiễm đỏ áo sơ mi của anh.

Nỗ lực đá văng người ra, thủ vệ kia rất nhanh té ngã xuống đất, đoạn khí bỏ mình.

Vốn chính là thế sức suy yếu, giết Tần Cận đã dùng hết sức lực cuối cùng của hắn ta.

Tần Cận cảm giác đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, cúi đầu xem xét,
dao đâm vào bụng anh, lại có thể chính là dao găm ba góc mà sát thủ
thường dùng.

Lưỡi dao loại này hiện lên hình tam giác, chỗ mép lõm xuống dưới
thành hình rãnh, vốn là vì giảm bớt sức nặng, nhưng lại tình cờ trở
thành lợi khí lấy máu.

Vết thương bị nó đâm ra không có quy tắc, cũng rất khó khâu lại.

Nhưng cũng may người nọ chỉ dùng không đủ sức lực, nếu không mạng của anh chỉ sợ cũng phải chôn ở trong này rồi.

Tần Cận lảo đảo vài bước đỡ vách tường, ổn định thân thể, sau khi cầm chuôi đao dùng sức rút ra liền ném qua một bên, kim loại đụng phải mặt
đất phát ra tiếng vang trong trẻo.


Anh cắn răng cởi áo khoác xuống, dùng sức cài chặt vết thương, cũng
để cho tốc độ chảy máu chậm lại.

Lần nữa giương mắt, lại nhìn thấy một người thủ vệ cách đó không xa, cầm hòng súng nhắm ngay anh.

Tần Cận muốn tránh đi, đáng tiếc đã có chút lực bất tòng tâm, không thể không nhắm mắt lại thở hổn hển hai cái.

Pằng một tiếng!

Tần Cận lại không có cảm giác được đau đớn trong dự đoán, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói vững vàng: “Đi.”

Là Thi Vực.

Anh đã đâm một phát vào cổ họng người nọ, tiếng súng kia vang lên, là vì súng trong tay người thủ vệ kia đã lên nòng, nên bắn ra một phát chỉ thiên.

Trên người Thi Vực cũng bị thương, vài vị trí áo sơ mi bị nhuộm đỏ,
lại không thèm để ý chút nào, tiến lên giữ lấy Tần Cận, căn dặn thuộc hạ đắc lực mang theo Thẩm Mộc, quay đầu ra lệnh một tiếng: “Đi!”

Tất cả mọi người lần lượt thu tay lại, che chở bọn họ rút lui.


Trong dinh thự nhà họ Thi.

Bác sĩ tư nhân bận trước bận sau, người giúp việc đứng thẳng thành mấy hàng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Mà người trong cuộc lại là vẻ mặt bình tĩnh, giống như bị thương không phải mình.

Thương thế của Tần Cận có chút nghiêm trọng, cho nên sau khi Thi Vực
đưa anh ta về nhà chữa trị kịp thời trước, rồi mới trở về dinh thự.

Vào lúc này, vài người hầu ở bên cạnh hỗ trợ vệ sinh dụng cụ, hoặc là không ngừng đưa khăn lông sạch sẽ nhúng nước khử trùng đã vắt khô cho
bác sĩ.

Bác sĩ tư nhân đeo bao tay khử độc, vẻ mặt nghiêm túc lấy dao giải phẩu và cái nhíp ra bắt đầu công việc.

Đến khi thành công lấy viên đạn trên cánh tay Thi Vực ra, mọi người mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi nghe người làm báo cáo đã dàn xếp Thẩm Mộc ổn thỏa, vẻ mặt Thi Vực mới mơ hồ có chút buông lỏng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận